Ngôi nhà nhỏ cuối con hẻm vắng ngày nào cũng vang tiếng cười của anh và chị. Họ từng là cặp đôi đẹp nhất trong mắt bạn bè, hàng xóm. Nhưng năm tháng cứ trôi, hạnh phúc tưởng chừng trọn vẹn lại dần phai nhòa khi họ mãi không có con.
Đã 7 năm trôi qua, những lời bóng gió từ hai bên gia đình, ánh mắt tò mò của hàng xóm, và cả những áp lực vô hình khiến tình yêu của họ không còn như trước.
Một buổi tối, anh ngồi trước bàn ăn, nhìn chị thật lâu. Chị hiểu điều anh muốn nói trước khi anh kịp mở lời.
“Hay là… mình dừng lại, em nhé?” Anh ngập ngừng.
Chị cười buồn, gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Ngày họ ra tòa, trời mưa lất phất. Anh nắm tay chị lần cuối:
“Căn nhà này em giữ, anh không cần gì hết. Cả số tiền bao năm qua anh đưa, em cũng giữ. Em là phụ nữ, sau này nhiều thứ phải lo, anh là đàn ông, không khó xây dựng lại đâu.”
Chị lắc đầu:
“Anh đừng nói vậy. Tiền này là tiền mồ hôi công sức của anh, em chỉ giữ lại căn nhà và một ít làm vốn thôi.”
Anh cười, nhưng nụ cười có chút gì đó chua chát:
“Giữ hết đi. Anh ở xa không dễ về, nhưng nếu cần gì, em cứ ới anh. Đừng ngại.”
Họ rời nhau, nhưng không rời bỏ sự trân trọng dành cho đối phương.
Chị bắt đầu một cuộc sống mới trong căn nhà quen thuộc, với góc nhỏ mở tiệm buôn bán. Ngày ngày bận rộn, nhưng đêm về, đôi lúc chị ngồi nhìn qua khung cửa sổ, nhớ đến anh. Bạn bè khuyên chị đi bước nữa, nhưng những người đàn ông đến rồi đi không ai mang lại cho chị cảm giác an toàn như anh từng làm.
Anh sang châu Âu, lao vào công việc để quên đi những ký ức cũ. Cuộc sống ở xứ người không dễ dàng, nhưng anh chịu khó, dành dụm, rồi cuối cùng cũng định cư và lấy vợ. Nhưng số phận lại trêu ngươi: dù với người vợ mới, anh vẫn không có con. Những lúc nhìn gia đình người khác hạnh phúc, anh lặng lẽ nghĩ về người phụ nữ từng là vợ mình.
Một buổi tối, trong cuộc trò chuyện với “nó” – cô em gái nhỏ luôn coi chị như hình mẫu lý tưởng, chị kể câu chuyện của mình.
“Chị từng có một người chồng tốt lắm, nhưng duyên phận ngắn ngủi,” chị cười buồn, ánh mắt xa xăm.
“Vậy… chị không tiếc à?” “Nó” hỏi, giọng run rẩy.
“Tiếc chứ. Nhưng chuyện đã qua rồi. Giờ chị sống cũng ổn. Còn anh ấy, chị chỉ mong anh ấy hạnh phúc.”
“Nó” khóc, khóc cho nỗi buồn của chị, khóc cho người đàn ông ở tận bên kia thế giới.
8 năm trôi qua, anh và chị vẫn chưa gặp lại. Đời họ, mỗi người một hướng, nhưng đều lặng lẽ và thiếu trọn vẹn.
Một lần, chị nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi:
“Anh giờ thế nào nhỉ? Liệu anh còn nhớ về em không?”
Còn anh, đứng giữa một đất nước xa lạ, nhìn tuyết rơi trắng xóa, thầm nghĩ:
“Em ổn chứ? Cuộc sống có làm khó em không?”
Đời cứ thế trôi, và chẳng ai biết nó sẽ trôi về đâu…