Đi làm thuê rồi lân la cặp luôn bà chủ 65t, đêm nào cũng hì h-ục đủ tư thế khiến bà thỏa mãn, nửa năm sau thì bà ngỏ ý rủ tôi về chung một nhà. Làm chạn vương sướng như tiên, cả ngày chỉ ăn chơi hưởng thụ, đã thế còn được bà cho thừa kế căn biệt thự triệu đô… ngày tôi đem giấy tờ đi công chứng thì h-ú h-ồn khi dở ra và thấy…

1213

Ngày đầu tiên bước chân vào biệt thự của bà chủ, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một công việc tạm bợ, chẳng ngờ sau vài tuần, mọi thứ đã đổi khác. Bà chủ 65 tuổi, giàu có, cô độc, và có vẻ khá… dễ gần. Tôi, một thanh niên trẻ tuổi, khỏe khoắn, lại biết cách làm bà vui. Từ những cuộc trò chuyện vu vơ, tôi dần được ưu ái. Chẳng mấy chốc, mối quan hệ giữa tôi và bà chuyển từ công việc sang… phòng ngủ.

{keywords}

 

Đêm nào cũng vậy, bà dường như trẻ lại cả chục tuổi khi ở bên tôi. Còn tôi? Ừ thì, làm sao có thể phàn nàn khi cuộc sống quá thoải mái. Nửa năm trôi qua, bà bắt đầu gợi ý chuyện nghiêm túc hơn:

Hay là cậu dọn hẳn về đây, sống với tôi? Tôi đã cô độc quá lâu rồi…

Tôi gật đầu cái rụp. Nghĩ mà xem, ai lại từ chối cơ hội sống trong biệt thự triệu đô, mỗi ngày chỉ việc ăn chơi hưởng thụ? Bà không tiếc gì với tôi, từ tiền bạc, xe cộ, đến những chuyến du lịch xa hoa. Đỉnh điểm là khi bà quyết định sang tên biệt thự cho tôi, kèm lời hứa:

Sau này, tất cả những gì tôi có cũng sẽ là của cậu.

Tôi như mở cờ trong bụng. Ngày cầm giấy tờ đi công chứng, tôi đã tự nhủ từ giờ mình sẽ trở thành “chạn vương” chính thức, không còn phải lo nghĩ gì nữa. Nhưng khi mở xấp giấy tờ ra, tim tôi chợt thắt lại.

Tên người thừa kế không phải là tôi, mà là… con gái bà!

Cô ta từ đâu xuất hiện, trẻ hơn tôi vài tuổi, ăn mặc sành điệu và bước vào phòng công chứng như thể đã chờ sẵn. Cô nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt sắc lẻm:

Cậu nghĩ chỉ dựa vào một thân hình trẻ khỏe là có thể qua mặt được mẹ tôi à? Trò chơi này kết thúc rồi.

Tôi đứng chết lặng, trong đầu là hàng loạt câu hỏi. Bà chủ thì sao? Tại sao bà lại chơi tôi một vố đau thế này? Khi tôi quay về biệt thự để tìm bà, thì nơi đó đã trống trơn, không còn bóng dáng bà nữa. Một lá thư được để lại trên bàn:

“Cậu là một người thú vị, nhưng tuổi trẻ của cậu không thể sánh bằng kinh nghiệm của tôi. Căn biệt thự này, con gái tôi sẽ thay tôi quản lý. Còn cậu, hãy quay về cuộc sống trước đây, và cảm ơn tôi vì nửa năm trải nghiệm vừa qua.”

Tôi quăng lá thư xuống đất, trong lòng vừa tức giận vừa cay đắng. Hóa ra, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một món đồ chơi giúp bà giết thời gian. Cuộc đời chạn vương chưa kịp thăng hoa đã tan thành mây khói.

Tôi lặng lẽ rời khỏi biệt thự, trong đầu chỉ nghĩ một điều: Làm sao để quay lại và đòi những gì thuộc về mình?