Tôi u;ấ;t ứ;c tới m;ức ứa nước mắt, trong khi tôi mỗi ngày làm việc không m;ệ;t nghỉ vì tương lai của hai người thì chồng lại đi tìm của l;ạ bên ngoài. Tôi vừa đ;a;u l;ò;ng, th;ất v;ọ;ng, vừa cảm thấy không cam tâm. Không thể kiềm nén được, ngay tối đó tôi đã chất vấn anh vì sao lại làm thế. Chồng tôi không hề tỏ ra h;ối h;ận, anh còn qu;á;t m;ắ;ng tôi g;h;e;n tu;ô;ng vô lý. Nói rồi anh cuốn hết đồ của tôi rồi đu:ổi tôi ra khỏi nhà giữa đêm tối. Giữa đêm trời đang mưa to, tôi bước ra cổng như người vô h;ồn. Đúng lúc đó, có tiếng gọi vang lên sau lưng tôi cùng với tiếng bước chân người chạy tới……

Trời đã khuya, nhưng cơn mưa vẫn không ngớt. Ánh đèn đường lờ mờ soi rõ bóng dáng tôi, tay ôm túi đồ nhỏ và những giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Đứng trước ngưỡng cổng nhà mình, tôi vẫn không tin vào những gì vừa xảy ra. Người chồng tôi đã dành cả thanh xuân để yêu thương, xây dựng mái ấm, giờ đây lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài giữa cơn mưa như thể tôi chỉ là một kẻ xa lạ.

Mọi chuyện bắt đầu từ những thay đổi nhỏ nhặt mà tôi không muốn tin là dấu hiệu bất ổn. Anh thường xuyên về trễ, không còn dành cho tôi những nụ cười ấm áp, cũng chẳng buồn hỏi han hay quan tâm đến những việc tôi làm. Tôi cứ ngỡ đó là áp lực công việc, cho đến khi phát hiện anh đang lén lút hẹn hò với một người phụ nữ khác.

Chồng đuổi vợ ra khỏi nhà vì mâu thuẫn gia đình có bị xử phạt không? Nếu có thì mức phạt như thế nào?

Đêm nay, không thể kiềm chế, tôi quyết định hỏi thẳng anh. Những lời anh nói ra như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim tôi:

  • “Tôi chán cô rồi. Cô ở nhà chỉ biết làm mấy việc vặt vãnh, không biết làm cho tôi tự hào. Còn cô ấy thì khác, cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, hiểu tôi.”

Lời giải thích đó không làm tôi giận, mà khiến tôi đau. Tôi hỏi:

  • “Vậy còn tôi? Tôi đã dành bao nhiêu năm để bên anh, chăm sóc gia đình này? Anh nói rằng tôi không đủ xứng đáng sao?”

Thay vì hối lỗi, anh quát lên:

  • “Cô im đi, cái nhà này cũng không cần cô nữa. Ra khỏi đây ngay!”

Không có lựa chọn nào khác, tôi bước ra ngoài cổng, ngỡ ngàng nhìn ngôi nhà từng là tổ ấm nay trở thành nơi xa lạ.

Bỗng dưng, giữa tiếng mưa và tiếng lòng nặng trĩu, một giọng nói gọi lớn:

  • “Đợi đã!”

Tôi quay lại, đối mặt với bóng dáng mờ mờ trong mưa. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, và khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông ấy, tôi không tin vào mắt mình: đó là Hải, mối tình đầu của tôi từ thời đại học.

Hải chạy đến, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

  • “Em làm gì ở đây giữa trời mưa thế này? Sao lại đứng ngoài đường, đồ đạc là sao?”

Tôi không thể trả lời, nước mắt cứ thế rơi. Hải cởi áo khoác, khoác lên vai tôi và kéo tôi vào xe của anh đang đỗ gần đó. Trong không gian ấm áp của xe, tôi kể lại mọi chuyện. Hải im lặng lắng nghe, không ngắt lời, nhưng đôi bàn tay nắm chặt vô lăng thể hiện rõ sự phẫn nộ.

  • “Sao em phải chịu đựng những điều này? Em đáng được hạnh phúc hơn thế.”

Hóa ra, sau khi tốt nghiệp, Hải đi nước ngoài học tập và làm việc. Một thời gian dài không liên lạc, tôi cứ ngỡ anh đã có cuộc sống riêng. Nhưng hôm nay, số phận lại đưa anh quay về đúng lúc tôi tưởng mình không thể đứng vững.

Hải không để tôi về nhà ngay tối đó. Anh đưa tôi đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi và hứa sẽ giúp tôi giải quyết mọi chuyện. Sáng hôm sau, Hải đưa tôi về gặp bố mẹ tôi để kể hết sự việc. Bố mẹ tôi không giấu nổi sự phẫn nộ, quyết định đưa tôi rời xa khỏi cuộc hôn nhân độc hại này.

Nhờ Hải và gia đình, tôi mạnh mẽ đứng lên, nộp đơn ly hôn, từ chối mọi lời van xin của chồng khi anh nhận ra đã đánh mất tôi.

Sau ly hôn, tôi dành thời gian để chăm sóc bản thân và tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Hải vẫn ở bên cạnh tôi, như một người bạn thân thiết. Tình cảm giữa chúng tôi dần hồi sinh, nhưng không còn là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà là sự trân trọng và thấu hiểu sau những gì cả hai đã trải qua.

Hai năm sau, tôi và Hải tổ chức một đám cưới nhỏ, giản dị nhưng tràn đầy yêu thương. Tôi nhận ra rằng, ngay cả khi tưởng như thế giới sụp đổ, tình yêu thực sự sẽ luôn tìm cách đưa chúng ta trở về nơi thuộc về mình.