Vợ tôi vốn dĩ không phải người thích thể thao, nhưng khoảng ba tháng gần đây, cô ấy quyết định dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ. Cô ấy nói muốn giảm cân và giữ sức khỏe. Mỗi sáng, cô ấy đều dậy từ 5 giờ, mặc đồ thể thao gọn gàng, mang giày chạy, rồi chạy bộ quanh công viên gần nhà. Lúc về, cô ấy trông khá mệt, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, và quần áo thường ướt đẫm.
Tôi làm ca đêm, nên thường chỉ nghe tiếng cô ấy đi và mặc kệ vợ tập luyện một mình. Dẫu sao, tôi cũng tin tưởng cô ấy tuyệt đối. Nhưng dạo gần đây, tôi thấy có điều gì đó lạ lùng trong cách cô ấy cư xử. Cô ấy tỏ ra cẩn thận hơn với điện thoại, cũng ít khi nào nhờ tôi giặt bộ đồ chạy bộ.
Một buổi sáng, vì tò mò, tôi quyết định dậy sớm hơn bình thường, mặc đồ thể thao, và bí mật đi theo vợ. Cô ấy vẫn đi theo lộ trình như thường lệ, vòng quanh công viên vài lần. Nhưng thay vì quay về nhà như tôi nghĩ, vợ tôi lại rẽ vào một con đường khác. Tôi lặng lẽ chạy theo từ xa, lòng đầy nghi hoặc.
Điều bất ngờ xảy ra khi tôi thấy cô ấy dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ ven đường. Trái tim tôi đập thình thịch, không tin nổi những gì đang thấy. Đáng ngạc nhiên hơn, khi cửa phòng mở ra, người bước ra đón cô ấy không ai khác, chính là anh Hùng – hàng xóm của chúng tôi, người từng giúp tôi sửa xe và hay qua nhà uống trà.
Tôi đứng sững lại, tim nhói đau khi hình ảnh vợ mình bước vào nhà nghỉ cùng người đàn ông khác hiện lên trước mắt. Lòng tôi hỗn loạn, vừa tức giận, vừa bối rối. Hùng – người mà tôi coi là anh em tốt, người mà tôi chẳng bao giờ ngờ tới – lại chính là kẻ đang ở đây với vợ tôi.
Không thể để mọi chuyện tiếp diễn mà không rõ ràng, tôi quyết định tiến tới. Bước chân tôi nặng trĩu, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải đối diện sự thật.
Khi tôi vừa tới cửa nhà nghỉ, nhân viên quầy lễ tân nhìn tôi chằm chằm, có vẻ lúng túng. Tôi hỏi thẳng:
- Người phụ nữ vừa vào đây, đi với ai? Họ vào phòng nào?
Cô gái ngập ngừng, rồi ấp úng chỉ lên tầng hai, căn phòng cuối hành lang.
Tôi bước từng bước lên cầu thang, lòng như bị bóp nghẹt. Đứng trước cửa phòng, tôi ngừng lại. Tai áp sát cửa, tôi nghe thấy tiếng cười nói. Giọng cười của Hùng và tiếng vợ tôi, không lẫn vào đâu được.
Tôi gõ mạnh vào cửa, tiếng gõ khiến cả hai bên trong ngừng lại. Hùng là người mở cửa. Khi thấy tôi, gương mặt anh ta tái mét, lắp bắp:
- Anh… sao anh lại ở đây?
Còn vợ tôi, cô ấy cúi mặt, lùi lại phía sau. Tôi bước vào phòng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không ngăn được giọng nói run rẩy:
- Hai người đang làm gì ở đây?
Vợ tôi im lặng, không một lời giải thích. Hùng, ngược lại, cúi gằm mặt và nói:
- Anh ơi, không phải như anh nghĩ đâu…
Tôi bật cười khan:
- Không phải? Vậy hai người làm gì trong nhà nghỉ?
Lúc này, vợ tôi mới lên tiếng, giọng nhỏ như gió thoảng:
- Em xin lỗi… nhưng chuyện này không phải lỗi của anh Hùng… là em… em đã bắt đầu trước.
Qua một hồi giằng co, vợ tôi thừa nhận rằng, từ những ngày đầu đi chạy bộ, cô ấy đã gặp Hùng, và cả hai bắt đầu nói chuyện. Họ cảm thấy đồng điệu, đặc biệt khi tôi thường xuyên đi làm ca đêm, không có thời gian ở bên cô ấy. Những câu chuyện ban đầu chỉ xoay quanh cuộc sống, nhưng dần dần, họ gần gũi hơn, và mối quan hệ đã vượt xa ranh giới bạn bè.
Nghe những lời này, tôi như muốn sụp đổ. Tôi đã cố gắng làm việc ngày đêm, chỉ mong gia đình ấm êm, vợ con hạnh phúc. Vậy mà…
Tôi đứng trong căn phòng nhỏ, nơi từng lời nói của họ như những mũi dao đâm vào trái tim tôi. Vợ tôi thừa nhận cảm thấy cô đơn trong những ngày tôi đi làm ca đêm, và Hùng, người bạn mà tôi từng tin tưởng, đã trở thành kẻ thay thế vị trí của tôi trong lòng cô ấy.
Cảm giác vừa uất ức, vừa tuyệt vọng bủa vây. Tôi muốn hét lên, muốn trút giận, nhưng nhìn thấy hai con người trước mặt – một người là vợ, người mà tôi từng yêu thương hết lòng, một người là bạn thân – tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
- “Tại sao?” – Tôi hỏi, giọng khản đặc. – “Anh làm bạn tôi, còn em làm vợ tôi. Tại sao lại phải phản bội tôi theo cách này?”
Không ai trả lời. Hùng cúi đầu, còn vợ tôi chỉ bật khóc.
Tôi không thể ở lại trong căn phòng đó lâu hơn. Những hình ảnh mà tôi chứng kiến, những lời giải thích ngắn ngủi chỉ làm tôi thêm bức bối. Tôi quay người, rời khỏi nhà nghỉ trong tiếng gọi của Hùng và tiếng nức nở của vợ.
Trên đường về nhà, từng ký ức về cuộc hôn nhân của chúng tôi ùa về. Tôi nhớ những ngày đầu chúng tôi yêu nhau, những lần cùng nhau vượt qua khó khăn để xây dựng tổ ấm. Tôi nhớ đến cả những ngày tôi vất vả làm việc vì nghĩ rằng đó là cách duy nhất để bảo vệ gia đình. Nhưng có lẽ, trong sự bận rộn ấy, tôi đã quên đi việc giữ lửa cho tình yêu, và chính sự lơ là ấy đã tạo cơ hội cho mối quan hệ sai trái này.
Tối hôm đó, vợ tôi về nhà. Cô ấy im lặng, không biết phải nói gì. Tôi cũng không lên tiếng. Không khí trong nhà nặng nề đến mức ngạt thở.
Cuối cùng, cô ấy cũng mở lời:
- “Em biết, em không còn tư cách để xin anh tha thứ. Nhưng em thật lòng xin lỗi. Em đã sai, em không biết làm sao để chuộc lại lỗi lầm này.”
Tôi nhìn cô ấy. Trong ánh mắt vợ, tôi thấy sự hối hận, nhưng liệu điều đó có đủ để xóa đi những tổn thương mà cô ấy và Hùng đã gây ra? Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
- “Anh không phải thánh nhân để dễ dàng tha thứ. Nhưng anh cũng không muốn quyết định gì trong lúc này. Em hãy về phòng, cho anh thời gian suy nghĩ.”
Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé. Có lúc tôi muốn tha thứ, vì con cái, vì những gì chúng tôi đã có. Nhưng rồi, hình ảnh ở nhà nghỉ lại ám ảnh tâm trí tôi, nhắc nhở rằng niềm tin một khi đã mất, không dễ gì lấy lại.
Vợ tôi cố gắng chuộc lỗi. Cô ấy chăm sóc tôi và các con nhiều hơn, không còn đi chạy bộ buổi sáng nữa. Hùng cũng nhắn tin xin lỗi, nói rằng sẽ rời khỏi thành phố để tôi không phải đối mặt với anh ta.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định lựa chọn: không tha thứ, nhưng cũng không hoàn toàn buông tay ngay lập tức. Tôi đề nghị hai chúng tôi sống ly thân một thời gian, để cả hai cùng suy ngẫm.
Một tháng sau, vợ tôi quyết định xin chuyển công tác về quê để tránh xa những ký ức đau buồn. Tôi đồng ý, vì nghĩ rằng thời gian xa nhau sẽ giúp chúng tôi nhận ra điều gì quan trọng nhất.
Cuộc sống sau đó không dễ dàng, nhưng tôi bắt đầu tìm lại bản thân. Liệu chúng tôi có thể quay lại như xưa? Hay đây là bước khởi đầu cho một cái kết mới? Chỉ có thời gian mới trả lời được.