Tôi là Thảo, một cô gái miền quê vừa bước qua tuổi 22. Cuộc sống ở quê nghèo khó khiến tôi quyết tâm lên thành phố tìm cơ hội đổi đời. Một người quen giới thiệu tôi vào làm tại một quán karaoke. Công việc không dễ dàng, nhưng so với những công việc đồng áng vất vả ở quê, tôi thấy đây là cách nhanh nhất để kiếm tiền lo cho gia đình.
Ngày đầu đi làm, tôi đã gặp ông Quang – chủ quán karaoke, một người đàn ông hơn 70 tuổi nhưng phong thái rất lịch lãm. Dù tuổi cao, ông Quang trông vẫn khỏe mạnh, luôn ăn mặc chỉnh tề và có cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy thoải mái. Chỉ sau một tuần quen biết, ông bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn: mua đồ ăn sáng, hỏi han công việc, thậm chí còn cho tôi ứng trước lương khi tôi nói mẹ ở quê bị ốm.
Một tuần sau, ông Quang ngỏ ý: “Về sống với anh đi, đỡ phải thuê trọ, tốn kém lắm. Anh có căn nhà riêng, rộng rãi, thoải mái. Em cần gì cứ nói, anh lo hết.”
Tôi ngần ngại lúc đầu, nhưng trước sự thuyết phục nhiệt tình và những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, tôi đồng ý dọn về ở cùng ông. Kể từ đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Mỗi sáng thức dậy, tài khoản ting ting 100 triệu đồng từ ông Quang như một phần thưởng chỉ vì tôi đã “ở bên anh” và “giúp anh cảm thấy trẻ lại.”
Ông chiều chuộng tôi hết mực. Tủ đồ tôi dần đầy ắp những bộ váy áo hàng hiệu, túi xách, nước hoa đắt tiền. Cuối tuần, ông đưa tôi đi ăn nhà hàng sang trọng, đôi khi còn tặng tôi những món quà xa xỉ như nhẫn vàng, đồng hồ đắt tiền. Ông hứa hẹn sẽ chăm lo cho tôi trọn đời, thậm chí nếu tôi muốn, ông sẵn sàng đưa tôi đi du lịch nước ngoài. Tôi thấy mình sống như một bà hoàng thực sự.
Mọi chuyện tưởng chừng như hoàn hảo cho đến một buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Ông Quang bảo rằng hôm nay ông bận họp với đối tác nên sẽ về muộn. Nghĩ đến việc nấu một bữa tối lãng mạn để gây bất ngờ, tôi vào bếp tìm nguyên liệu. Khi mở tủ bếp ra, một chiếc hộp gỗ nhỏ rơi xuống, nắp hộp bật mở và lộ ra một lá thư cũ được bọc cẩn thận trong túi ni lông.
Tò mò, tôi cầm lá thư lên đọc. Nét chữ trên lá thư không quá cũ nhưng có chút run rẩy, thể hiện sự xúc động của người viết. Phần đầu thư mở ra là dòng chữ:
“Gửi anh Quang – người em từng yêu thương hơn tất cả…”
Đọc đến đây, tim tôi đập mạnh. Bên trong thư, người viết kể về những kỷ niệm ngọt ngào với ông Quang, nhưng đoạn cuối mới thật sự gây sốc: “Em biết mình không còn thời gian nữa, nhưng em mong anh hãy sống thật tốt. Đừng để những nỗi đau quá khứ biến anh thành con người khác. Nếu một ngày nào đó anh tìm được hạnh phúc mới, xin hãy trân trọng cô ấy như cách anh từng làm với em.”
Ký tên dưới bức thư là “Hoa”, và tôi chợt nhận ra đó chính là tên vợ cũ của ông Quang mà ông từng nhắc thoáng qua trong một lần trò chuyện. Lúc ấy, ông chỉ nói bà qua đời vì bệnh tật. Nhưng tại sao lá thư này lại được giấu kín trong tủ bếp? Còn những dòng chữ cuối kia là gì? “Đừng để những nỗi đau quá khứ biến anh thành con người khác” – điều này có ý nghĩa gì?
Tôi cảm thấy khó chịu nhưng cố giữ bình tĩnh, chờ ông Quang về để hỏi rõ ràng. Buổi tối hôm đó, khi chúng tôi dùng bữa, tôi đặt lá thư trước mặt ông. Ông Quang nhìn lá thư, ánh mắt sững sờ, sau đó lặng đi một lúc lâu.
Cuối cùng, ông thở dài và bắt đầu kể: “Đây là bức thư cuối cùng Hoa để lại cho anh trước khi qua đời. Hoa là người phụ nữ anh yêu nhất đời, nhưng anh đã không giữ được cô ấy. Hoa bị bệnh ung thư giai đoạn cuối, nhưng cô ấy giấu anh vì không muốn anh đau khổ. Đến khi anh phát hiện, đã quá muộn để cứu cô ấy. Ngày cô ấy mất, anh như mất tất cả.”
Ông tiếp tục kể rằng sau cái chết của vợ, ông không còn tin vào tình yêu và sống như một cái bóng trong nhiều năm. Sự thành công trong công việc và khối tài sản khổng lồ mà ông sở hữu không thể lấp đầy nỗi trống rỗng trong lòng. “Anh đã tự nhủ sẽ không bao giờ yêu ai nữa, cho đến khi gặp em,” ông nói, ánh mắt nhìn tôi đầy chân thành.
Nhưng có điều gì đó trong câu chuyện của ông không làm tôi yên tâm. Lá thư kia, với những lời dặn dò kỳ lạ, vẫn ám ảnh tôi. “Đừng để nỗi đau quá khứ biến anh thành con người khác” – tại sao bà Hoa lại nói như vậy? Liệu ông Quang còn giấu tôi điều gì?
Tôi quyết định tìm hiểu kỹ hơn về quá khứ của ông Quang. Một lần, khi ông đi công tác, tôi lục tìm thêm các giấy tờ và vật dụng trong nhà. Cuối cùng, tôi tìm thấy một tập hồ sơ bí mật. Bên trong là những tài liệu pháp lý, giấy tờ bệnh viện, và một tờ đơn ly hôn đã bị xé đôi.
Hóa ra, cuộc hôn nhân giữa ông Quang và bà Hoa không hoàn toàn êm đẹp như ông kể. Họ từng có một thời gian dài sống xa cách, thậm chí bà Hoa đã viết đơn ly hôn vì không thể chịu đựng được áp lực từ ông. Lý do không phải là ông không yêu bà, mà vì ông kiểm soát bà quá mức. Những tổn thương tinh thần này dường như đã góp phần đẩy bà đến sự suy sụp, cùng với căn bệnh ung thư mà bà phải chống chọi.
Biết được sự thật, tôi cảm thấy vừa thương cảm vừa hoang mang. Ông Quang là người tốt hay kẻ độc đoán che giấu mặt tối? Những lời hứa hẹn, những món quà xa hoa liệu có thật sự xuất phát từ tình yêu, hay chỉ là cách để ông kiểm soát tôi giống như từng làm với vợ cũ?
Tôi quyết định đối mặt ông lần cuối. Khi tôi hỏi về lá thư, về mối quan hệ với vợ cũ, ông thừa nhận tất cả. Ông khóc, nói rằng ông thật sự yêu tôi và không muốn lặp lại sai lầm trong quá khứ. Nhưng lúc này, tôi biết mình không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tình yêu với ông, dù có những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng mang theo quá nhiều bóng đen mà tôi không thể gánh nổi.
Tôi rời đi, mang theo bài học lớn trong đời: hạnh phúc không bao giờ đến từ sự phụ thuộc vào người khác, đặc biệt là những lời hứa hẹn hào nhoáng. Tình yêu đích thực cần đến sự bình đẳng, tin tưởng, và tự do, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy trong mối quan hệ với ông Quang.