Khi con gái tôi – Linh – tốt nghiệp cấp 3 và lên thành phố làm việc, tôi vừa tự hào vừa lo lắng. Ở tuổi 19, con đã tìm được công việc văn phòng với mức lương 50 triệu đồng mỗi tháng, vượt xa thu nhập cả năm của hai vợ chồng tôi ở quê. Lần nào gọi điện về, Linh cũng khoe về cuộc sống thoải mái, lương cao, công việc ổn định.
Nhưng đột ngột một ngày, con bảo muốn bỏ việc về quê chăn trâu. Tôi nghe mà choáng váng. “Đang làm việc nhẹ lương cao, sao con lại muốn bỏ về quê lội bùn lấm lem?” – tôi cố gắng khuyên con, phân tích thiệt hơn, nhưng Linh chỉ lắc đầu im lặng.
Ngày con gái về quê, tôi xót xa nhìn con, người từng xinh đẹp rạng rỡ giờ đây gầy guộc, ánh mắt đượm buồn. Con bảo muốn tìm lại cuộc sống đơn giản, không áp lực như trên thành phố. Vợ chồng tôi đành chiều lòng, chỉ mong con tìm lại được niềm vui.
Một sáng nọ, khi Linh ra đồng bón phân, tôi vào phòng con dọn dẹp và tình cờ nhìn thấy một chiếc vali nhỏ nằm dưới gầm giường. Mở ra, tôi thấy vài bộ quần áo cũ và một tờ giấy gấp gọn giấu kỹ. Tò mò, tôi mở ra xem. Đó là tờ kết quả xét nghiệm từ bệnh viện.
Trên tờ giấy là dòng chữ mà tôi không bao giờ muốn thấy: “Dương tính với ung thư máu giai đoạn 2.” Tay tôi run lẩy bẩy, mắt nhòa đi không thể đọc tiếp. Con gái tôi, đứa con mạnh mẽ, kiên cường, đã che giấu nỗi đau này suốt bao lâu nay mà không một lần than phiền.
Chân tôi rụng rời. Tôi ngồi sụp xuống, cảm giác như cả thế giới đang đổ sụp. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “Tại sao con không nói với chúng ta? Tại sao con phải chịu đựng một mình?”
Chiều đó, tôi không thể kìm nén thêm, liền hỏi thẳng Linh. Con nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã:
“Con không muốn bố mẹ lo. Ở trên thành phố, con đã dành dụm được chút tiền, giờ con chỉ muốn về quê sống những ngày bình yên với bố mẹ.”
Nghe con nói, lòng tôi quặn thắt. Linh kể rằng công việc áp lực, cơ thể mệt mỏi ngày càng rõ rệt. Một lần đi khám, bác sĩ chẩn đoán bệnh. Con đã âm thầm vừa làm việc vừa điều trị, cố gắng tích góp tiền để không phải là gánh nặng cho gia đình.
Những ngày sau đó, cả nhà dồn hết sức lực lo cho Linh. Tôi cùng con lên bệnh viện lớn ở Hà Nội để tìm phương pháp chữa trị. May mắn thay, bác sĩ nói rằng bệnh của Linh có thể chữa được nếu điều trị tích cực. Vợ chồng tôi bán một phần đất để có tiền trang trải viện phí, và cả gia đình đồng lòng động viên Linh chiến đấu với bệnh tật.
Linh từng là niềm tự hào của gia đình không chỉ vì mức lương cao mà còn bởi tấm lòng hiếu thảo. Dù làm việc vất vả, con luôn dành phần lớn thu nhập để gửi về quê phụ giúp bố mẹ. Hàng tháng, Linh đều đặn chuyển khoản tiền, lúc thì 10 triệu, lúc 15 triệu, kèm theo những lời nhắn nhủ giản dị:
- “Bố mẹ cứ giữ lấy mà tiêu, đừng tiết kiệm quá, con vẫn ổn mà!”
Nhờ số tiền Linh gửi, vợ chồng tôi có điều kiện sửa lại mái nhà, mua thêm vài con bò để cải thiện cuộc sống. Linh chưa bao giờ để chúng tôi thiếu thốn, dù trên thành phố con phải chi tiêu tiết kiệm, ăn uống đơn giản.
Tôi nhớ có lần gọi điện hỏi:
- “Con có đủ ăn không mà gửi nhiều thế?”
Linh cười:
- “Con khỏe lắm mẹ ạ, bố mẹ cứ yên tâm. Con có sức thì còn làm ra tiền được mà!”
Linh luôn gắng gượng làm tròn bổn phận, giấu đi nỗi mệt mỏi của mình để bố mẹ không lo lắng. Giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra sự hiếu thảo ấy cũng chính là cách con chịu đựng một mình, không muốn gia đình biết về căn bệnh của mình. Đứa con gái nhỏ bé ấy đã mạnh mẽ đến mức khiến chúng tôi đau lòng khi hiểu ra mọi chuyện.
Dù con gái đã trải qua những mất mát và đau đớn không thể diễn tả, tôi tin rằng với tình yêu thương và sự nỗ lực, Linh sẽ vượt qua được thử thách này. Câu chuyện này nhắc nhở tôi rằng, đôi khi những điều quý giá nhất trong cuộc sống không phải là tiền bạc, mà chính là thời gian và tình yêu dành cho nhau.