Chúng tôi là một cặp vợ chồng bận rộn giữa lòng thành phố tấp nập. Công việc cuốn cả hai đi từ sáng sớm đến tối muộn, đến nỗi việc chăm sóc gia đình nhỏ của mình đôi khi còn trở thành một thử thách. Vì vậy, khi bố chồng tôi – một người già yếu, sống một mình ở quê – cần người chăm sóc, tôi đã bàn với chồng đón ông lên thành phố. Dù sao, để ông ở gần cũng tiện chăm nom hơn, và chúng tôi luôn mong ông được sống thoải mái trong những năm tháng cuối đời.
Tuy nhiên, việc sắp xếp thời gian trực tiếp chăm sóc ông không hề dễ dàng. Sau nhiều lần đắn đo, tôi quyết định thuê một em sinh viên năm cuối ngành điều dưỡng. Cô bé tên Ly, dáng người nhỏ nhắn, dễ thương, nói chuyện lễ phép nên cả nhà rất yên tâm. Ly vừa làm nhiệm vụ chăm sóc ông, vừa phụ việc nhà giúp tôi mỗi ngày.
Hai tháng đầu trôi qua nhanh chóng. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là sức khỏe của bố chồng tôi cải thiện rõ rệt. Ông từng là một người già yếu, ăn uống khó khăn và thường xuyên đau lưng. Vậy mà giờ đây, ông vui vẻ, đi lại nhanh nhẹn, thậm chí còn tự chơi cờ một mình vào những buổi chiều. Khi được hỏi, ông chỉ cười bảo:
- “Có Ly ở đây giúp đỡ, bố thấy đời sống vui hơn nhiều!”
Chồng tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Anh bảo rằng, chính không khí gia đình ấm áp và cô giúp việc tận tâm đã khiến bố anh như trẻ lại.
Nhưng rồi, một đêm nọ, khi tôi vô tình thức giấc giữa đêm để kiểm tra mọi thứ trong nhà, tôi quyết định ghé vào phòng ông nội. Thường ngày tôi ít khi vào đây vì tôn trọng không gian riêng tư của ông. Nhưng tối nay, tôi cảm thấy kỳ lạ khi nghe tiếng động nhỏ từ trong phòng.
Căn phòng yên ắng, ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên những đồ vật đơn giản. Tôi không thấy điều gì bất thường, cho đến khi vô tình nhìn thấy thứ gì đó lấp ló dưới gối của ông. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một cuốn sách hay thứ gì đó ông đọc trước khi ngủ. Nhưng khi kéo ra, tôi chết sững. Một gói bao cao su.
Tim tôi đập thình thịch. Những câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu: Bao cao su này ở đây làm gì? Tại sao ông lại cần nó? Có phải của Ly không? Tôi đỏ mặt và ngay lập tức để mọi thứ lại như cũ, rời khỏi phòng mà đầu óc hỗn loạn.
Sáng hôm sau, tôi không thể ngừng nghĩ về thứ mình đã thấy. Dù ngại ngùng, tôi vẫn quyết định chia sẻ chuyện này với chồng. Anh nghe xong, mắt mở lớn, rồi bật cười:
- “Em đùa đấy à? Bố gần 80 rồi, còn làm gì được nữa chứ?”
Nhưng nụ cười của chồng không làm tôi thấy nhẹ nhõm. Một phần nào đó trong tôi cảm giác rằng có gì đó thực sự đang xảy ra trong ngôi nhà này, một bí mật mà chúng tôi chưa biết.
Tôi quyết định quan sát kỹ hơn hành vi của ông nội và Ly. Cả hai người đều không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng một lần, khi trở về nhà sớm hơn thường lệ, tôi bắt gặp ông và Ly ngồi cạnh nhau ở phòng khách, cười nói rất vui vẻ. Ly còn đút cho ông ăn trái cây, và ông có vẻ ngượng ngùng như một cậu thanh niên trẻ tuổi.
Tôi cảm thấy không thoải mái. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi gọi Ly vào nói chuyện riêng. Cô bé ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Khi tôi hỏi thẳng về bao cao su trong phòng ông, Ly đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống và lí nhí:
- “Cháu không biết chuyện này, chị ạ…”
Mọi chuyện tưởng chừng rơi vào bế tắc cho đến một buổi tối nọ. Trong bữa cơm, bố chồng tôi bỗng nhiên lên tiếng:
- “Các con, bố muốn nói với mọi người một chuyện.”
Cả tôi và chồng đều bất ngờ. Ông tiếp tục, giọng điềm tĩnh:
- “Bố biết hai đứa rất tốt khi đón bố lên đây. Nhưng bố không chỉ muốn ngồi yên chờ các con chăm sóc. Bố cũng muốn sống, thật sự sống, những ngày cuối đời. Bố… thích cô Ly, và bố muốn có cơ hội thể hiện điều đó.”
Câu nói của ông khiến cả bàn ăn im lặng. Tôi không biết phản ứng ra sao. Chồng tôi hoảng hốt, gắp rơi cả đũa. Ông nội tiếp tục:
- “Tất nhiên, bố không muốn làm phiền cuộc sống của các con. Nhưng nếu các con cho phép, bố muốn thử sống một lần như một người bình thường, yêu và được yêu.”
Sau hôm đó, chúng tôi phải đối diện với sự thật: bố chồng tôi không chỉ khỏe lại mà còn tìm được niềm vui mới trong đời. Ly thừa nhận rằng cô cũng quý mến ông vì sự tử tế, nhưng không có ý định tiến xa hơn. Sau một thời gian, cô xin nghỉ việc, nhưng để lại một bức thư chúc ông luôn vui vẻ.
Bố chồng tôi dường như chấp nhận mọi thứ nhẹ nhàng. Ông vẫn khỏe mạnh, nhưng lần này không còn giữ những bí mật nữa. Chúng tôi nhận ra rằng, dù ở độ tuổi nào, con người vẫn cần niềm vui, tình yêu, và sự đồng cảm.
Dưới gối của ông, từ hôm ấy, không còn bí mật nào nữa.