Trước khi kết hôn, Ngân được đánh giá là một người phụ nữ giỏi giang với tấm bằng đại học xuất sắc chuyên ngành quản trị kinh doanh. Không chỉ vậy, có còn có kinh nhiệm làm việc cho công ty lớn ở nước ngoài.
Lúc đấy, Ngân cũng nghĩ đơn giản, gia đình mới là chuyện quan trọng cả đời chứ không phải sự nghiệp. Thế là cô nghe lời, nộp đơn xin nghỉ việc trước sự tiếc nuối của sếp và toàn bộ anh em trong công ty.
Đến tận bây giờ, Ngân vẫn không sao quên được lời của sếp cũ:
– Em phải cân nhắc cho thật kỹ. Phụ nữ mà không tự chủ được kinh tế thì muôn đời chỉ có khổ mà thôi, dễ bị chồng coi là ăn bám lắm …
Từ ngày ở nhà, Ngân dành hết mọi thời gian để chăm lo cho chồng đến từng chân tơ, kẽ tóc. Anh đi làm thì thôi chứ cứ về nhà là chỉ việc nằm khểnh xem tivi, mọi việc đã có cô hầu hạ, cơm bưng nước rót đến tận mồm.
Có lẽ vì vậy nên dù người chửa là Ngân nhưng chồng cô lại béo trắng, trông có da có thịt hơn cả vợ…
Thấm thoắt cũng đã đến ngày Ngân nằm ổ. Do hầu hết tiền kiệm đã dùng vào những tháng thai kỳ nên toàn bộ chi phí sinh đẻ cũng như mua sắm đồ dùng cần thiết cho con phát sinh thêm, chồng Ngân đều phải lo toan toàn bộ.
Gì chứ nuôi trẻ con là tốn kém nhất, chưa kể đến việc Ngân không được nhiều sữa nên vừa phải cho con ăn sữa ngoài, lại thêm tiền mua đồ bổ cho lợi sữa.
Lúc đầu chồng Ngân không nói gì nhưng càng về sau anh lại càng tỏ vẻ khó chịu, bực dọc. Ngân để ý, cứ khi nào có việc phải dùng đến tiền thì chồng cô càu nhàu, thở dài với vợ. Ngày trước anh còn tôn trọng ý kiến của cô nhưng giờ hễ Ngân mở miệng nói gì là anh gắt:
– Sao đàn bà các cô rách việc thế? bớt cái mồm cho tôi nhẹ đầu. Chồng đi làm kiếm tiền chưa đủ mệt hay sao mà còn cứ lải nhải?
Sau hôm ấy, Ngân biết được chồng đang coi thường vì mình ăn bám , phụ thuộc vào anh. Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ nói lại thẳng mặt luôn nhưng giờ thì không thể. Bởi quả thực đúng là cô đang ăn bám, trông chờ vào từng đồng tiền chồng phát hàng tháng.
Càng ngày, chồng Ngân càng tỏ ra coi thường vợ. Cứ mỗi lần thấy vợ xin tiền bỉm, tiền sữa cho con là anh lại hoạnh họe:
– Sao mà lắm thế? Mấy tuần trước tôi vừa đưa tiền rồi mà? Cô đã không đi làm thì ở nhà phải liệu mà chi tiêu? Tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà phung phí.
– Em lấy tiền mua đồ cho con chứ có phải em ăn bớt, ăn xén gì đâu mà anh lại nói thế
-Đừng có vén mồm lên mà cãi. Đây, tiền đây. Cầm rồi chi tiêu cho nó cẩn thận!
Chưa bao giờ, Ngân thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm đến vậy. Cô cảm thấy nhục cho bản thân mình rồi nghĩ đến những lời trước kia của sếp thì trào cả nước mắt. Sếp của cô nói đúng, phụ nữ mà phụ thuộc kinh tế thì chỉ muôn đời khổ!
Sáng hôm ấy, chồng Ngân đang mang tài liệu lên cho sếp thì bắt gặp vợ mình đang liếc ngang ngó dọc ở hành lang công ty. Trông thấy vợ, anh ta sốc lắm, không hiểu cô đến đây làm chuyện gì.
Thế rồi ngay lập tức anh nghĩ rằng vợ đến để xin tiền mình. Chắc con ở nhà lại cần mua cái gì đây! Càng nghĩ, anh ta càng thấy bực. Có việc gì thì gọi anh ra ngoài, hay về nhà rồi nói chuyện chứ, ai lại đến tận công ty mà xin tiền? Chẳng may cấp trên rồi đồng nghiệp mà thấy thì có phải xấu mặt không?
Tức mình, chồng Ngân chạy vội đến gọi vợ, dúi 500 ngàn vào tay cô rồi nghiến răng:– Tiền đây, cô cầm rồi về nhà nhanh đi. Thế này có xấu mặt tôi không?
– Anh bỏ tay ra, em không đến xin tiền.
– Không đến xin tiền thì đến làm cái gì? – Vừa nói, chồng Ngân vừa ra sức đẩy vợ.
Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì anh ta nghe thấy tiếng hét lên từ đằng sau:
– Cậu Tú! Làm cái gì thế hả?
Quay lại đằng sau, Tú thấy anh trưởng phòng đang hốt hoảng chạy tới, vội vàng cười chào Ngân.
– Đây là cô Ngân – Trưởng bộ phận kinh doanh mới ở công ty ta. Cô ấy giỏi lắm đấy, trước đây đã từng làm ở nước ngoài hơn 1 năm. Tài liệu tôi bảo cậu chuẩn bị đâu? Đưa để tôi vào phòng họp trao đổi với cô ấy.
Đến lúc này, Ngân mới gạt tay chồng ra, rồi chỉnh sửa lại cổ áo rồi mỉm cười và đi theo vị trưởng phòng kia. Còn Tú, anh ta há hốc mồm, chết sững không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao vợ đùng một phát lại thành sếp của mình?
Ngân thấy chồng đờ đẫn mặt thì không khỏi cười khẩy. Anh nghĩ tiền anh kiếm được to lắm chắc? Có thể vì bấy lâu nay cô sống ăn bám, phụ thuộc vào chồng nên anh đã quên mất một điều. Đó là: Cô rất giỏi giang!
Năm xưa, cô thậm chí từng được mời đi nước ngoài làm việc cơ mà, chẳng qua vì nghĩ đến gia đình nên mới chịu yên phận đấy chứ. Một tháng trước, đọc được thông báo công ty chồng tuyển quản lý, bằng trình độ và kinh nghiệm của mình, Ngân đã không ngần ngại nộp và vượt qua phần đánh giá năng lực.
Giờ đây, cô đàng hoàng chỉ tay năm ngón với người từng khinh mình ăn bám…
Tối hôm ấy về nhà, chồng Ngân ngồi im, lén nhìn vợ mấy lần nhưng vẫn không dám mở miệng nói câu gì. Mãi một lúc sau, anh mới rụt rè:
– Anh xin lỗi vì thời gian qua đã cư xử không đúng với em.
Khẽ vuốt ve hai má bầu bĩnh của đứa con bé bỏng đang say ngủ, Ngân bất giác mỉm cười. Thôi coi đây là bài học đắt giá chồng cô và cũng chính cô nữa. Phụ nữ tuyệt đối không được sống phụ thuộc!