Tôi đã nói dối vợ rằng mình phải đi công tác gấp, nhưng thực chất lại đưa nhân tình đi du lịch. Chúng tôi chọn một khu nghỉ dưỡng sang trọng, xa khỏi Hà Nội để không lo ai nhận ra. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ. Tối đó, khi cả hai đang “tập thể dục” mệt nhoài, thì điện thoại của tôi reo liên tục.
Là vợ tôi. 5 cuộc… rồi 10 cuộc.
Cảm giác bực bội trào dâng, tôi bấm nút từ chối liên tục. Nhưng cô ấy không từ bỏ. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi gắt lên qua điện thoại:
- “Có chuyện gì mà gọi lắm thế? Anh đang bận!”
Đầu dây bên kia, giọng vợ tôi nghẹn ngào:
- “Mẹ mất rồi anh ạ.”
Toàn thân tôi cứng đờ. Tai ù đi, trái tim nặng như chì. Tôi lắp bắp vài câu hỏi rồi cúp máy, không kịp nói thêm với nhân tình. Một cảm giác tội lỗi và sợ hãi bủa vây.
Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến bay sớm nhất trở về Hà Nội. Tâm trạng nặng nề theo tôi suốt cả hành trình. Khi taxi dừng trước cửa nhà, khung cảnh càng làm tim tôi thắt lại. Cả họ hàng nhốn nháo, người khóc lóc, người thì thầm trò chuyện. Không khí tang tóc bao trùm.
Nhưng khi tôi bước vào trong, thứ đầu tiên tôi thấy là chiếc quan tài đặt giữa nhà. Tiếng khóc ai oán văng vẳng. Tôi lặng lẽ tiến lại gần… và tá hỏa khi nhìn vào người nằm bên trong. Đó không phải mẹ tôi!
Người nằm đó là… vợ tôi.
Chân tôi như khuỵu xuống, không tin vào mắt mình. Tôi quay sang hỏi một người họ hàng:
- “Tại sao… vợ tôi… lại nằm ở đây?”
Người họ hàng ngập ngừng, lắc đầu không dám nói. Sau đó, một người dì của tôi kéo tôi ra một góc, thở dài:
- “Cô ấy không chịu nổi cú sốc khi biết anh đi với người khác. Đêm qua, sau khi gọi điện, cô ấy lên cơn đau tim đột ngột.”
Mỗi lời bà nói như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi chết lặng. Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, mọi thứ trong cuộc đời tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi đứng đó, nhìn những vòng hoa trắng, nghe tiếng khóc than của hai con nhỏ. Chúng hỏi tôi, ngây thơ:
- “Mẹ đi đâu hả bố? Tại sao mẹ không dậy?”
Tôi không thể trả lời. Mọi lời biện minh lúc này đều vô nghĩa. Trong mắt mọi người, tôi không chỉ là một người chồng tồi tệ, mà còn gián tiếp gây ra cái chết của người vợ hiền.
Cảm giác dằn vặt ám ảnh tôi mỗi ngày sau đó. Tôi không biết liệu mình có thể sống tiếp, khi chính tôi đã hủy hoại gia đình này.
Câu chuyện không kết thúc với sự tha thứ. Đó là lời cảnh báo cho những người đang đứng trước ngã rẽ: Đừng để những phút giây lầm lỡ hủy hoại tất cả những gì bạn từng có.