Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê, quanh năm lam lũ mà vẫn chẳng đủ ăn. Vợ tôi – một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang, nhưng cái nghèo đã khiến gương mặt nàng hằn những nếp nhăn lo toan. Con tôi thì ngoan, nhưng mỗi khi thấy nó đi học bằng đôi dép rách, tôi lại cảm thấy như có ai bóp nghẹt trái tim mình…
Tôi nghĩ mãi: “Phải thay đổi, phải tìm cách đổi đời!” Vậy là tôi để lại lá thư ngắn, hứa sẽ quay về khi làm nên chuyện. Tôi lên thành phố, nơi ánh đèn hào nhoáng và cơ hội đổi đời đang chờ.
Những tháng đầu lên phố, tôi sống như một kẻ tầm gửi, làm thuê làm mướn nhưng chẳng đủ ăn. Cho đến một ngày, số phận run rủi đưa tôi gặp bà Hồng – một người phụ nữ hơn tôi gần hai chục tuổi, giàu có nhưng cô đơn. Bà sở hữu căn biệt thự trị giá 30 tỷ, sống trong nhung lụa nhưng lại thèm khát sự săn sóc, sự ngọt ngào mà chồng bà không thể mang lại.
Bà Hồng nhanh chóng bị chinh phục bởi vẻ ngoài chất phác, đôi lời tán tỉnh vụng về của tôi. Từ những bữa ăn tối lãng mạn, bà dẫn tôi bước vào thế giới của bà: quần áo đắt tiền, xe cộ hào nhoáng, những bữa tiệc thượng lưu.
Nhưng sự xa hoa này không phải miễn phí. Đêm nào tôi cũng phải “ph:ục vụ” bà Hồng với tất cả sức lực mình có. Bà Hồng đòi hỏi sự chiều chuộng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Có những lúc tôi k:iệt s:ức, nhưng nghĩ đến viễn cảnh đổi đời, tôi lại cố gắng. Sau một thời gian, bà Hồng tặng tôi một căn nhà nhỏ và chiếc ô tô giá 800 triệu.
Tôi mừng như phát điên. Cuối cùng, tôi đã có thứ để chứng minh rằng mình “hơn đời.” Hơn 10 năm cuối cũng tôi cũng đã có những gì mình mong muốn. Không chờ thêm phút nào, tôi lái xe về quê để khoe với vợ con.
Nhưng khi về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Căn nhà lụp xụp ngày nào nay đã khang trang, gọn gàng. Trong sân, vợ tôi mặc một chiếc váy đẹp, cười rạng rỡ bên cạnh… một người đàn ông bảnh bao. Con tôi thì ríu rít gọi anh ta là “ba.” Mới 10 năm không về sao lại thành thế này
Tôi không dám bước vào. Lặng lẽ hỏi người hàng xóm, tôi mới biết: người đàn ông kia là chủ một doanh nghiệp lớn, về quê làm từ thiện và phải lòng vợ tôi. Anh ta yêu thương mẹ con cô ấy hết lòng, không quan tâm đến quá khứ.
Tôi đứng chết trân giữa sân, lòng trống rỗng. Chiếc xe tôi lái về giờ chẳng khác gì một trò cười. Hóa ra, trong khi tôi mải mê chạy theo hào nhoáng, vợ tôi – người phụ nữ từng cùng tôi chịu cảnh nghèo khổ – đã tìm được người xứng đáng hơn.
Tôi rời đi, không dám để vợ con biết mình từng trở về. Chiếc ô tô 800 triệu và căn nhà ở thành phố chẳng còn ý nghĩa. Đêm đó, tôi ngồi trong căn nhà mới của mình, nhưng lòng trống trải. Tôi nhận ra, tất cả những gì tôi có – tiền bạc, vật chất – không thể mua lại được gia đình mà tôi đã đánh mất.
Hạnh phúc không phải thứ để người ta đánh đổi. Nhưng khi tôi hiểu ra điều đó, thì mọi thứ đã muộn màng.