Thương đứa trẻ đỏ hỏn bị bỏ rơi giữa đường lúc trời mưa xối xả nên tôi đưa về nhận nuôi mà chẳng toan tính 1 đồng nào. 24 năm sau, ngày cháu mới về nhà chồng, tôi lên dọn dẹp phòng thì rùng mình khi thấy bức thư rơi ra từ tủ quần áo… lúc này tôi mới hiểu tất cả

Nhặt được đứa trẻ bị bỏ rơi, ông lão thương xót nhận nuôi. Nhưng ông đâu ngờ rằng, 24 năm sau mình lại nhận lấy một cái kết đau lòng.

Nguyễn Văn Tài sinh năm 1962, sống trong một gia đình nông dân nghèo ở xã Quảng An, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế. Bố mất sớm, một mình mẹ ông Tài phải gánh vác nuôi hai người con. May mắn thay, ông Tài và anh trai đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và luôn cố gắng đỡ đần công việc giúp mẹ.

Đặc biệt, ông Tài là người thông minh, lanh lợi và biết nghe lời, là niềm an ủi lớn nhất của gia đình. Nhưng tai nạn xảy ra vào năm ông Tài 18 tuổi đã khiến gia đình thêm một lần nữa rơi vào cảnh bất hạnh.

Bé gái 2 tháng tuổi bị bỏ rơi ven đường lúc trời tối kèm lời nhắn

Sau một trận sốt cao, ông Tài rơi vào trạng thái hôn mê. Vì nhà quá nghèo, không có tiền chữa trị, mẹ ông chỉ có thể tự tìm các bài thuốc dân gian để hạ sốt. Sau khi uống thuốc, cơn sốt của ông Tài đã hạ nhưng khi tỉnh lại, ông trở thành một người gần như mất trí, khả năng giao tiếp trở nên hạn chế.

Mẹ ông Tài sợ hãi, bán tất cả tài sản trong nhà để đưa con đi khám. Nhưng khi đến bệnh viện, bác sĩ nói đã quá muộn vì ông Tài bị viêm não, trí tuệ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Từ đó, ông sống như một người khờ khạo.

Dù đau đớn nhưng mẹ ông Tài không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật, bà cố gắng làm việc ngày đêm để chăm sóc cho con trai.

Sau khi anh trai kết hôn, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Ông Tài vẫn thường giúp mẹ làm việc nhà, nhưng sức khỏe của mẹ ngày càng yếu. Bà lo lắng rằng, sau khi bà mất, ai sẽ chăm lo cho con trai.

Mùa đông năm 1993, khi dân làng đang làm việc ngoài đồng thì xuất hiện một cặp vợ chồng lạ mặt, trên tay họ bế theo một đứa trẻ sơ sinh. Họ nói rằng nhà có bốn người con, không thể nuôi nổi nên muốn nhờ ai đó nhận nuôi đứa bé gái này.

Mọi người trong làng đều ngó lơ, chỉ riêng ông Nguyễn Văn Tài đứng ra xin nhận nuôi đứa trẻ. Mọi người phản đối vì ông Tài bị tật nguyền, mẹ ông thì già yếu, kinh tế lại không có, làm sao mà nuôi nổi đứa bé? Thế nhưng, ông Tài vẫn kiên quyết nhận nuôi. Cặp vợ chồng kia sau khi trao con lại vội vã bỏ đi.

Mẹ và anh trai ông Tài cũng kịch liệt phản đối, nhưng không còn cách nào khác khi đứa trẻ đã ở lại. Trưởng thôn cũng khuyên nhủ rằng, nếu nuôi đứa bé, sau này có thể nó sẽ chăm sóc ông Tài khi về già. Vậy là, ở tuổi ngoài 30, ông Tài chính thức có con gái nuôi, đặt tên là Nguyễn Thị Hạnh.

Thời gian trôi qua, mẹ ông qua đời. Ông Tài một mình nuôi nấng con gái khôn lớn. Nhờ có Hạnh, bệnh tình của ông cũng thuyên giảm dần. Để có tiền lo cho con ăn học, ông Tài đi làm thuê khắp nơi, cơ cực đến nỗi tóc đã bạc gần hết chỉ trong vài năm.

Trong lúc ông Tài đi làm xa, anh trai là người chăm sóc và đưa đón Hạnh đi học. Mỗi khi có dịp nghỉ ngơi, ông lại về thăm con gái. Dù cuộc sống có vất vả, ông vẫn luôn hạnh phúc vì tình yêu thương mà ông dành cho con.

Khi Hạnh lên 10 tuổi, cha mẹ ruột của cô bất ngờ tìm đến. Gia đình họ lúc này đã khá giả hơn và muốn đưa Hạnh về sống cùng. Ban đầu, ông Tài không chấp nhận, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của con, ông đành đồng ý để Hạnh về nhà cha mẹ đẻ chơi vài ngày.

Về nhà cha mẹ ruột, Hạnh được sống trong ngôi nhà khang trang, có anh chị em ruột. Cô bé chơi đùa vui vẻ đến quên cả cha nuôi. Sau đó, ông Tài phải nhờ dân làng giúp mới tìm lại được con gái và đưa cô về nhà.

Những năm sau đó, Hạnh trưởng thành và quyết định nghỉ học khi lên trung học để đi làm kiếm tiền. Đôi lúc cô gửi ít tiền về cho cha nuôi.

Hủy hoại một đứa trẻ dễ dàng thế nào? Những câu chuyện thực tế sau đây có thể khiến vô số bố mẹ giật mình vì nhận ra mình đã từng một

Năm 16 tuổi, Hạnh dẫn về nhà một cậu bạn trai và thông báo sẽ kết hôn. Cậu trai đó ở một nơi rất xa, và việc Hạnh lấy chồng sẽ khiến ông Tài mất đi người con mà mình đã chăm sóc bao năm. Tuy nhiên, vì áp lực từ dân làng, cuối cùng Hạnh và chồng đồng ý đưa ông Tài về sống chung.

Anh trai ông Tài thương em, quyết định đưa cho Hạnh 30 triệu đồng và yêu cầu cô chăm sóc cha nuôi. Sau đó, Hạnh ký một thỏa thuận và đưa ông Tài về nhà chồng cô ở Đắk Lắk.

Tuy nhiên, gia đình nhà chồng không hài lòng với sự hiện diện của ông. Năm 2015, mâu thuẫn giữa ông Tài và gia đình con rể bùng nổ, Hạnh yêu cầu ông trở về quê. Anh trai ông Tài phát hiện số tiền mà Hạnh đã nhận cũng đã bị sử dụng hết.

Năm 2016, Hạnh và chồng về thăm ông Tài vào dịp Tết, nhưng lại bất ngờ tuyên bố sẽ kiện ông ra tòa để chấm dứt quan hệ cha con nuôi.

Tòa án huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế đã phán quyết vô hiệu hóa quan hệ cha con nuôi giữa ông Nguyễn Văn Tài và Hạnh, vì ông không đáp ứng các yêu cầu của luật nhận con nuôi.

Sau phán quyết, Hạnh đã cắt đứt liên lạc với ông. Những ngày cuối đời, ông Tài sống cô đơn và cay đắng, không biết trong lòng ông có hối hận vì đã nhận nuôi đứa con này hay không.