Hàng xóm xây nhà lấn sang phần đất của tôi 8 cm, nhà của họ vẫn đúng diện tích và người thứ ba được lợi từ số đất của tôi.
Chỉ là tôi có một mảnh đất nằm trong khu dân cư thị trấn ở quê, đang bỏ trống. Nhà chính tôi ở và kinh doanh nằm ở một nơi khác nên không có điều kiện trông nom thường xuyên. Chỉ mỗi lần về quê thì mới ghé thăm và nói chuyện với hàng xóm.
Hàng xóm hai bên đã xây nhà ở từ lâu. Biết đất trống nên tôi nhờ họ trông coi giúp, họ xới đất trồng rau, tôi cũng rất vui lòng. Gần đây tôi cần tiền nên rao bán mảnh đất và có người đến xem. Lúc đo đạc lại, tôi phát hiện diện tích mảnh đất không còn đúng thực tế trên sổ đỏ.
Nhà hàng xóm phía bên phải xây lấn sang nhà tôi 8cm. Tôi báo với hàng xóm, họ cũng mang thước ra đo lại thì diện tích đất nhà họ vẫn đúng với thực tế. Tức là khi xây nhà, thợ xây đo bị lệch, nên phần mảnh đất phía phải của họ bỗng rộng ra 8cm, tức là 8cm của tôi.
Thấy đất không đúng diện tích với sổ đỏ, người xem bỏ chạy và không còn ai muốn giao dịch với tôi cả. Tôi bắt đền người hàng xóm kế bên thì họ đổ thừa cho thợ xây. Họ cũng không lợi lộc gì vì căn nhà vẫn đúng diện tích.
Tôi và người này cũng mời chủ đất thứ ba đến bàn bạc thì người kia lại bảo họ đâu muốn nhận phần đất 8cm bất đắc dĩ nên nhất quyết không chịu bỏ tiền mua thêm. Bây giờ nhà nào cũng nói mình là nạn nhân nên không lẽ tôi nhận phần thiệt thòi về mình?
Sau nhiều lần đề nghị người xây nhà lấn đất bàn bạc với chủ đất kế bên để ra phương án đền bù ổn thoả cho tôi thì họ cứ lần lựa, dây dưa mãi. Tôi không chịu nổi nữa, ra tối hậu thư với nhà kế bên nếu không bồi thường 150 triệu đồng thì phải đập tường hoàn lại cho tôi 8cm đất.
Sau khi ra tối hậu thư, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết. Nhưng mọi thứ phức tạp hơn tôi tưởng.
Nhà hàng xóm bên phải tỏ thái độ không hài lòng. Họ cho rằng tôi “làm căng” và cố tình ép họ phải chịu thiệt thòi. Họ còn bảo, “Cùng lắm, chúng tôi sẽ ra tòa, nhưng không đập tường, và 150 triệu thì không có đâu mà bồi thường!”
Tôi nghe vậy cũng không chùn bước. Tôi thu thập giấy tờ, nhờ người đo đạc và làm đơn gửi lên chính quyền địa phương. Khi phường mời các bên đến hòa giải, cuộc họp chẳng khác gì một trận tranh cãi lớn.
Hàng xóm bên phải khẳng định lỗi không phải của họ, mà là do thợ xây “vô tình”. Họ cũng nói rằng 8cm đất không đáng kể và không làm giảm giá trị mảnh đất của tôi, nên tôi đòi bồi thường là vô lý.
Tôi cầm bản đồ sổ đỏ lên, phản bác:
- “Không đáng kể mà khiến tôi mất người mua đất? 8cm hay 1cm cũng là tài sản của tôi. Nếu không chịu bồi thường, tôi sẽ yêu cầu tháo dỡ phần xây lấn.”
Chủ đất thứ ba cũng lên tiếng:
- “Chúng tôi đâu muốn rắc rối này. Phần đất 8cm đó không giúp gì cho chúng tôi. Ai làm sai thì tự chịu trách nhiệm, đừng lôi chúng tôi vào.”
Cuộc họp kết thúc mà không có kết quả. Phường chỉ khuyên các bên tự thương lượng hoặc đưa ra tòa án để giải quyết.
Thấy hàng xóm bên phải tỏ vẻ thách thức, tôi quyết định thuê luật sư để khởi kiện. Luật sư phân tích rằng dù chỉ 8cm, việc xây lấn đất là vi phạm pháp luật, và tôi hoàn toàn có cơ sở yêu cầu bồi thường thiệt hại hoặc buộc tháo dỡ.
Thế nhưng, khi đơn kiện chuẩn bị nộp, một người quen ở quê gọi điện, khuyên tôi cân nhắc:
- “Kiện tụng mất thời gian, tiền bạc, và mâu thuẫn sẽ càng lớn. Nhà hàng xóm là người sống lâu năm ở đây, kiện họ có thể ảnh hưởng quan hệ với cả khu xóm. Cân nhắc kỹ nhé!”
Lời khuyên khiến tôi phân vân. Cuối cùng, tôi quyết định mời một bên trung gian chuyên nghiệp đến thương lượng. Sau vài tuần đàm phán, cuối cùng nhà hàng xóm đồng ý trả tôi 50 triệu đồng và làm giấy cam kết rằng nếu có người mua đất yêu cầu điều chỉnh hoặc xử lý vấn đề pháp lý, họ sẽ chịu trách nhiệm phối hợp giải quyết.
Dù số tiền không lớn như tôi mong muốn, nhưng tôi chấp nhận để kết thúc mâu thuẫn. Sau đó, tôi chỉnh sửa rao bán đất, giải thích rõ ràng tình trạng hiện tại và giảm giá một chút. Vài tháng sau, mảnh đất được bán thành công. Tuy nhiên, bài học về việc trông coi tài sản từ xa khiến tôi thấm thía. Tôi quyết định không bao giờ chủ quan với tài sản của mình nữa.