Nghi cháu tôi đích tôn không cùng huyết thống ông nội giấu cả nhà đưa cháu đi xét nghiệm ADN kết quả không cùng huyết thống. Kết quả là đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ, để minh oan chị quyết định đưa chồng và con trai đi xét nghiệm, kết quả con trai và chồng lại cùng huyết thống, lúc nào bà nội lặng lẽ đi ra ….

Ông Hoàng, một người đàn ông ngoài 60 tuổi, luôn tự hào về dòng họ mình. Nhà ông vốn có truyền thống lâu đời, từ thời cha ông để lại, mỗi đời đều chỉ có một người con trai nối dõi. Khi con trai ông, Quân, lập gia đình và sinh được một cậu bé, ông vui mừng khôn xiết, tự hào vì đã có cháu đích tôn để nối tiếp dòng họ.

Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài lâu. Ông Hoàng bắt đầu để ý thấy cháu trai, bé Minh, có một số nét không giống gia đình. Càng nhìn, ông càng nghi ngờ. Ông bắt đầu nhớ lại những lời đồn thổi không hay từ những người hàng xóm về con dâu mình, Lan. Ông không nói với ai, chỉ lặng lẽ tự mình đi kiểm chứng.

Một ngày, ông bí mật lấy mẫu tóc của bé Minh và gửi đến trung tâm xét nghiệm ADN. Kết quả đến tay ông sau vài ngày, và sự thật khiến ông sốc: bé Minh không cùng huyết thống với ông. Cảm giác bị phản bội khiến ông không thể giữ im lặng. Ngay lập tức, ông gọi cả nhà lại và công khai kết quả. Trong cơn giận dữ, ông đuổi Lan về nhà mẹ đẻ, không cho cô cơ hội giải thích.

Lan đau khổ và uất ức. Cô khẳng định mình không làm gì sai, và quyết định chứng minh sự thật. Cô thuyết phục chồng, anh Quân, cùng cô đưa bé Minh đi xét nghiệm ADN một lần nữa. Lần này, họ làm xét nghiệm cha con giữa anh Quân và bé Minh.

Khi kết quả được trả về, mọi thứ sáng tỏ: bé Minh chính là con trai ruột của anh Quân. Điều đó đồng nghĩa với việc kết quả ban đầu chỉ ra rằng ông Hoàng không cùng huyết thống với bé Minh là hoàn toàn đúng. Nhưng điều khiến cả nhà chấn động hơn là sự thật: ông Hoàng không phải cha ruột của anh Quân.

Trong khi cả gia đình chìm trong hỗn loạn, bà Mai, vợ ông Hoàng, lặng lẽ đi ra khỏi nhà, đôi mắt tràn đầy nỗi buồn. Có lẽ, bà hiểu rõ hơn ai hết về bí mật bị chôn giấu suốt bao năm qua.

Tôi gần 70 tuổi còn phải đi xét nghiệm AND thằng cháu đích tôn

Cả nhà im lặng. Sự thật, dù được phơi bày, lại khiến mọi thứ rơi vào tình thế khó xử hơn bao giờ hết.

Không khí trong nhà ông Hoàng nặng nề như một tảng đá lớn. Lan, vừa nhận được minh oan, không vui mừng mà chỉ ngồi lặng lẽ bên chồng, đôi mắt đỏ hoe. Anh Quân thì ngỡ ngàng, không thể tin nổi vào kết quả xét nghiệm. “Cha… sao lại thế được?” Anh lắp bắp nhìn ông Hoàng, còn ông thì ngồi chết lặng, tay run rẩy cầm tờ kết quả.

Bà Mai, sau khi lặng lẽ bước ra ngoài, đứng tựa vào cánh cửa. Bà biết giây phút này rồi cũng sẽ đến. Những bí mật bà giấu kín suốt mấy chục năm đã đến lúc phải đối mặt.

Ông Hoàng bất ngờ đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng về phía bà. “Bà giải thích đi! Quân không phải con tôi, vậy thì nó là con ai?”

Bà Mai nấc lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hằn sâu dấu vết thời gian. “Tôi… tôi xin lỗi ông. Tôi đã sai… nhưng lúc đó, tôi không còn cách nào khác.”

Cả nhà ngỡ ngàng nhìn bà. Sau một hồi nghẹn ngào, bà Mai kể lại câu chuyện mà bà đã giữ kín trong lòng suốt hơn 30 năm.

Hóa ra, vào những năm đầu hôn nhân, ông Hoàng là một người đàn ông lạnh lùng, chỉ chăm chăm vào việc làm ăn và không hề để ý đến cảm xúc của vợ. Bà Mai sống trong sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Trong một lần yếu lòng, bà đã có mối quan hệ ngoài luồng với một người bạn cũ. Kết quả của mối tình sai trái ấy chính là Quân.

“Nhưng tôi yêu ông, yêu gia đình này, và tôi biết mình sai. Tôi đã quyết định chấm dứt tất cả, toàn tâm toàn ý với ông. Tôi không bao giờ dám nghĩ sự việc này sẽ bị phát hiện,” bà nghẹn ngào nói.

Ông Hoàng lặng người, gương mặt biến sắc. Ông không ngờ rằng, người phụ nữ ông tin tưởng lại có thể giấu ông một bí mật lớn đến vậy. Cả nhà chìm trong im lặng.

Quân, sau khi nghe câu chuyện, không khỏi bàng hoàng. Anh nhìn mẹ, rồi nhìn ông Hoàng. “Con không phải con ruột của cha… nhưng cha là người đã nuôi dạy con, yêu thương con, cho con tất cả. Với con, cha mãi mãi là cha của con.”

Câu nói của Quân khiến ông Hoàng sững sờ. Một phần trong ông muốn gạt phăng mọi thứ, nhưng ánh mắt chân thành của Quân khiến ông chần chừ.

Lan, lúc này, bước đến bên ông Hoàng. “Cha à, gia đình là nơi có tình yêu thương và sự tha thứ. Con biết cha đang đau lòng, nhưng nếu cha có thể tha thứ cho con vì sự hiểu lầm vừa qua, thì con mong cha cũng sẽ tha thứ cho mẹ, cho anh Quân, và cho chính bản thân mình.”

Ông Hoàng im lặng hồi lâu. Cuối cùng, ông thở dài, đôi mắt trĩu nặng. “Thôi thì… chuyện đã qua lâu rồi. Quân, con là con trai ta. Không cần xét nghiệm gì cả, con vẫn là máu mủ của ta, vì tình thương này là thật.”

Gia đình một lần nữa đoàn tụ, nhưng trong lòng mỗi người đều in hằn một dấu vết khó quên. Cuộc đời đôi khi không thể đoán trước được, nhưng tình yêu và sự tha thứ vẫn luôn là điều giữ cho một gia đình nguyên vẹn.