Lấy vợ mang th:ai ở tuổ:;i 70, chú rể kém 36t tận tình chăm sóc nhiều ngày đêm: Nghe đến khoản thừa kế vợ để lại cho mà đêm nào cũng tỉnh cả ngủ nào ng:ờ đến sát ngày sinh vợ nhập viện ngay trong đêm… chồng trẻ nhận tin sé:;t đán:h…

Ở tuổi 60, bà Trâm, một người phụ nữ góa chồng và không có con, bất ngờ gây xôn xao khi tổ chức đám cưới với Quang, một chàng trai kém bà 30 tuổi. Đám cưới trở thành chủ đề bàn tán trong khắp khu phố. Có người mỉa mai, có người tò mò, nhưng hầu hết đều không tin rằng giữa họ có tình yêu thật sự.

Bà Trâm là một người phụ nữ giàu có, sở hữu một chuỗi nhà hàng lớn. Sau khi chồng mất, bà sống khép kín nhiều năm. Không ai ngờ rằng, một ngày nọ, bà lại xuất hiện tay trong tay với Quang, chàng trai trẻ làm phục vụ trong một quán cà phê gần nhà bà.

“Chắc cậu ta chỉ nhắm vào tài sản của bà ấy thôi,” những lời bàn tán đầy ác ý không ngừng vang lên.

Nhưng bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, bà Trâm và Quang vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Cả khu phố lại càng bất ngờ hơn khi bà Trâm thông báo mang thai. Ở tuổi 60, điều đó gần như là không thể, nhưng bà đã trải qua nhiều năm điều trị hiếm muộn trước khi gặp Quang. Với bà, đứa con này là món quà quý giá nhất trong đời.

Quang chăm sóc bà Trâm tận tình. Hàng ngày, anh đưa bà đi khám, nấu những món ăn bổ dưỡng, thậm chí còn đọc sách thai giáo cùng bà. Anh luôn tỏ ra là một người chồng mẫu mực, khiến hàng xóm dần thay đổi cái nhìn.

Nhưng không ai biết rằng, Quang không hoàn toàn vô tư như vẻ bề ngoài. Mỗi đêm, khi bà Trâm ngủ, anh thường ngồi một mình, lướt qua những bản hợp đồng và giấy tờ tài sản bà Trâm để lại.

Trong một lần vô tình, anh phát hiện bà Trâm đã lập di chúc. Nội dung di chúc ghi rõ: toàn bộ tài sản của bà sẽ được để lại cho đứa con sắp chào đời. Nếu đứa bé không may mất trước bà, phần tài sản này sẽ thuộc về các quỹ từ thiện.

Quang thất thần khi đọc những dòng chữ ấy. Anh đã kỳ vọng rằng phần lớn tài sản sẽ thuộc về mình, nhưng giờ đây mọi thứ lại treo lơ lửng trên số phận của đứa bé chưa chào đời.

Từ đó, mỗi đêm, anh đều trằn trọc không ngủ. Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ đen tối.

Gần đến ngày dự sinh, bà Trâm cảm thấy sức khỏe suy giảm. Một đêm, bà đột ngột lên cơn đau dữ dội và được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Quang hoảng hốt, liên tục gọi bác sĩ, nhưng anh không ngừng nghĩ về một điều: nếu có chuyện không may xảy ra với mẹ con bà Trâm, anh sẽ không nhận được bất kỳ phần thừa kế nào.

Đêm đó, bà Trâm được đưa vào phòng phẫu thuật. Quang ngồi bên ngoài, lòng rối bời. Đúng lúc này, luật sư riêng của bà Trâm xuất hiện.

Giọt nước mắt ân hận của đứa con buông thả bên nấm mồ mẹ

“Anh Quang, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh,” ông ta nói, giọng nghiêm trọng.

Quang hơi bối rối. “Chuyện gì vậy?”

Luật sư nhìn thẳng vào mắt Quang. “Bà Trâm đã thay đổi di chúc cách đây một tuần. Trong trường hợp bà ấy không qua khỏi, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con của bà. Nhưng nếu cả hai mẹ con đều không may, tài sản sẽ không thuộc về các quỹ từ thiện nữa, mà sẽ được chuyển sang một người thừa kế đặc biệt.”

Quang cảm thấy sống lưng lạnh toát. Anh nuốt nước bọt, hỏi khẽ: “Người thừa kế là ai?”

Luật sư im lặng một lúc, rồi trả lời: “Người thừa kế là anh.”

Thông tin đó khiến Quang sững sờ. Tâm trí anh rối bời, giữa cảm giác tội lỗi và sự cám dỗ của khối tài sản khổng lồ.

Sau nhiều giờ chờ đợi, bác sĩ bước ra. “Mẹ tròn con vuông. Nhưng bà Trâm rất yếu, cần theo dõi thêm.”

Quang thở phào, nhưng trong lòng lại không biết nên vui hay buồn. Khi vào thăm bà Trâm, nhìn đứa bé đỏ hỏn nằm trong nôi, Quang bất chợt thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng.

Nhưng rồi mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Vài ngày sau, khi bà Trâm vẫn còn nằm viện, Quang nhận được một cuộc gọi nặc danh.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng anh nên cẩn thận, vì bí mật của anh sắp bị lộ.”

Quang hoảng hốt. Bí mật nào? Anh cố gắng dò hỏi, nhưng người kia đã cúp máy.

Khi bà Trâm được xuất viện, gia đình họ trở về nhà. Nhưng một buổi tối, bà Trâm gọi Quang vào phòng làm việc. Trên bàn là những tờ giấy mà Quang không ngờ tới: hóa đơn chuyển tiền từ tài khoản của anh vào một tài khoản lạ, và những tin nhắn anh từng gửi cho một người phụ nữ khác.

“Tôi đã biết tất cả,” bà Trâm nói, giọng lạnh lùng. “Anh lấy tôi không phải vì tình yêu. Anh chỉ muốn tài sản của tôi.”

Quang lắp bắp, nhưng không thể nói thành lời. Anh biết mình đã bị phát hiện.

“Tôi đã thay đổi di chúc lần nữa. Toàn bộ tài sản sẽ được chuyển vào một quỹ tín thác để nuôi dạy con tôi. Anh không nhận được gì cả.”

Quang quỳ xuống, van xin, nhưng bà Trâm chỉ lạnh lùng quay đi.

Đêm đó, Quang rời khỏi căn nhà mà không mang theo bất cứ thứ gì. Anh biến mất khỏi cuộc đời của bà Trâm và đứa con của họ.

Bà Trâm, dù phải trải qua những tổn thương lớn lao, vẫn mạnh mẽ nuôi dạy đứa con của mình. Với bà, tình yêu không phải là thứ để đánh đổi, mà là điều cần được xây dựng trên sự chân thành và hy sinh.

Câu chuyện của bà là bài học sâu sắc cho những ai mơ mộng về hạnh phúc dựa trên sự dối trá và lòng tham.