Xin làm công nhân may cho một xí nghiệp Hàn Quốc, tôi một bước lên mây khi được ông giám đốc đã gần 60 tuổi để ý. Muốn được làm bà chủ, tối nào tôi cũng nán lại rồi vào phòng cùng ông ta hù-ng hục đến sáng. 3 tháng sau, bụng tôi ễnh lên tôi yêu cầu ông phải làm đám cưới. Ngày cưới đang rộn ràng, tôi ch-et lặng khi thấy 1 người phụ nữ lạ mặt bước xuống xe đưa cho tôi tấm hình…

Tôi từng là một cô gái bình thường, lớn lên trong một gia đình nghèo ở miền quê. Vì muốn phụ giúp gia đình, tôi quyết định rời quê lên thành phố xin làm công nhân may tại một xí nghiệp của người Hàn Quốc. Công việc mệt mỏi, lương không cao, nhưng tôi luôn cố gắng, mong rằng sẽ có ngày đổi đời.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi ông Park, giám đốc của xí nghiệp, để ý đến tôi. Ông đã gần 60 tuổi, nhưng vẻ ngoài phong độ, cách cư xử lịch thiệp khiến nhiều người trong công ty ngưỡng mộ. Tôi không phải ngoại lệ. Ban đầu, ông chỉ đơn giản là quan tâm, hỏi han tôi về công việc và cuộc sống. Nhưng rồi, những buổi trò chuyện kéo dài, những ánh mắt trìu mến của ông khiến tôi nghĩ rằng đây có thể là cơ hội để tôi thay đổi số phận.

Một tối nọ, khi mọi người đã về hết, ông Park ngỏ lời mời tôi vào phòng làm việc riêng. Tôi lưỡng lự, nhưng tò mò và tham vọng đã thắng thế. Từ đó, tối nào tôi cũng nán lại, cùng ông ta trong căn phòng kín. Ban đầu, tôi cảm thấy lo lắng và có chút áy náy, nhưng dần dần, tôi thuyết phục bản thân rằng đây là cái giá phải trả để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Có thể là hình ảnh về 2 người và đám cưới

Ba tháng trôi qua, tôi phát hiện mình đã mang thai. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu ông Park làm đám cưới. Ông ban đầu tỏ ra bất ngờ, nhưng sau đó đồng ý. Ông nói rằng sẽ cho tôi và đứa bé một tương lai tốt đẹp, và tôi tin tưởng vào điều đó.

Ngày cưới được tổ chức hoành tráng, làm rộn ràng cả xí nghiệp. Tôi mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, trong lòng không ngừng mơ về cuộc sống giàu sang. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi một người phụ nữ lạ mặt bước xuống từ chiếc xe sang trọng. Bà tiến về phía tôi, trên tay là một tấm hình. Nhìn vào bức ảnh, tôi chết lặng. Đó là hình ông Park cùng bà ta, rõ ràng là họ đang ôm nhau hạnh phúc.

Bà ta lạnh lùng giới thiệu mình là vợ hợp pháp của ông Park, đã sống với ông hơn 30 năm và có ba người con. Cảm giác sững sờ, nhục nhã xâm chiếm tôi. Ông Park lúc này chỉ biết cúi mặt, không nói được lời nào. Tôi chợt hiểu rằng mình chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của ông, một sự thoả mãn nhất thời mà ông dễ dàng quên đi.

Ngày hôm đó, tôi bỏ đi, để lại chiếc váy cưới và những giấc mơ phù phiếm. Cuộc sống sau đó không dễ dàng, nhưng tôi học được rằng không có lối tắt nào đến hạnh phúc thực sự. Tôi quyết tâm làm lại từ đầu, không dựa vào ai khác ngoài chính bản thân mình.