Chị lấy chồng sớm, lại sinh con gái đầu lòng, nên tuổi ngoài 60 đã có cháu ngoại sắp lấy chồng, một hai năm nữa chị có chắt thì được lên làm cụ mấy nả ! Chị còn khoẻ mạnh nhanh nhẹn, ăn mặc thời trang và tính tình rất vui vẻ vô tư, trông chị còn trẻ đẹp lắm…Thế mà chồng chị đã bỏ rơi chị và gia đình cũng gần chục năm nay rồi…Hôm đó đùng cái lão dẫn đứa bé gái 4-5 tuổi về nhà giới thiệu là con, còn báo là đang UT gi:ai đ:oạn cuối…để rồi !

Chị lấy chồng sớm, lại sinh con gái đầu lòng, nên tuổi ngoài 60 đã có cháu ngoại sắp lấy chồng, một hai năm nữa chị có chắt thì được lên làm cụ mấy nả ! Chị còn khoẻ mạnh nhanh nhẹn, ăn mặc thời trang và tính tình rất vui vẻ vô tư, trông chị còn trẻ đẹp lắm…Thế mà chồng chị đã bỏ rơi chị và gia đình cũng gần chục năm nay rồi.

Tuổi trẻ vợ chồng chị vất vả bươn trải kiếm sống nuôi con, gắn bó yêu thương, gia đình hạnh phúc, nuôi dạy các con trưởng thành, đến trung niên thì cũng an nhàn, và ngoài 50 tuổi khi chạm tới đỉnh cao danh vọng tiền tài thì anh sa ngã…

Anh hay có những buổi tối về muộn không ăn cơm nhà, nói là đối tác làm ăn chiêu đãi để kí kết hợp đồng. Rồi mật độ vắng nhà ngày càng nhiều, có hôm qua đêm anh mới về.
Chị còn đi làm, lại bận chăm dâu con chửa đẻ, rồi giúp chúng chăm bốn đứa cháu nội ngoại vất vả cháo cơm, nên đã sao nhãng chồng thời gian dài.

Rồi có ngày anh đi vắng vài ngày, vài tuần, vài tháng…thì chị mới biết.

Chị nghĩ anh “say nắng” hay dại dột thôi, chứ tuổi này rồi ai chẳng quí gia đình. Hỏi han lần mò đến nhà cô bồ của chồng, cô ta còn trẻ đẹp hơn con gái chị, vậy nên chị nghĩ họ chỉ lợi dụng tình tiền của nhau thôi, chứ gắn bó nhau được mấy hồi. Tiền hết thì tình tan, vài năm nữa anh về hưu có mà nó bỏ của chạy lấy người, lúc ấy anh bơ vơ chẳng quay về với vợ cái con cột thì còn biết đi đâu….

….Chuyện trò thuyết phục ba mặt một lời, tay đôi tay ba vài lần chẳng ăn thua. Mà anh ta cũng không đòi li hôn nên chị thây kệ chúng vậy. Chị còn bận công việc và tình yêu với lũ cháu nội ngoại ríu rít trong nhà .

Gần chục năm trôi qua, chồng chị như khách thỉnh thoảng về ăn bữa cơm có báo trước, ngủ nhà một hai tối, vui cười đùa giỡn với mấy đứa cháu. Giúp vốn liếng cho con cái chuyện làm ăn, đưa lương đưa thẻ ngân hàng cho chị… coi như không có gì xảy ra. Chẳng ai đả động đến chuyện “ngoài luồng” của ông ấy cả cho mất vui.

Mấy năm sau chị về hưu, ở nhà giúp con đưa đón cháu học hành, tụ họp lũ bạn học cũ, rồi rủ nhau đi chơi xa lúc cùng gia đình, lúc cùng bạn bè, rồi tham gia câu lạc bộ thể dục dưỡng sinh, ca hát, thơ văn…chẳng còn đâu thời gian mà buồn. Có khi còn tươi trẻ vui khoẻ hơn hồi đi làm ấy chứ. Chị bảo: Bây giờ mới là sống cho mình. Chị vui vẻ lắm !
Đùng cái lão dẫn đứa bé gái 4-5 tuổi về nhà giới thiệu là con !

Và lão nói:
– Tôi bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ nó bỏ đi để con bé lại cho tôi nuôi. Trăm sự nhờ bà và các con cưu mang nuôi nấng cho con nó được nên người . Tôi xin tạ lỗi với cả nhà, mong bà và các con tha thứ ! Rồi ông quì lạy giữa nhà, khóc không thành tiếng.
Bây giờ bà biết làm sao ?

Ngoài 60 rồi còn phải nuôi con thơ của chồng, gần 20 năm nữa nó mới trưởng thành, lúc ấy bà đã ngoài 80, liệu còn tiền bạc và thời gian để sống cho mình và cho nó nữa không ?”

Chị nhìn đứa bé gái, đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn quanh như chưa hiểu chuyện gì. Nó là giọt máu của chồng chị, là máu mủ của gia đình chị. Chị thở dài, cảm giác cay đắng, uất hận lẫn lộn dâng trào, nhưng khi ánh mắt chị chạm vào đứa trẻ, lòng chị lại mềm ra.

Chị không trách đứa trẻ, bởi nó vô tội. Chị cũng không còn đủ sức để trách móc chồng, người đàn ông mà chị từng yêu thương suốt cả quãng đời xuân sắc. Nhìn ông quỳ dưới đất, dáng vẻ tiều tụy, chị hiểu rằng những ngày còn lại của ông cũng chẳng còn bao nhiêu.

Chị quay sang các con, đôi mắt trĩu nặng nỗi niềm. Cả nhà lặng im. Một lúc sau, chị cất tiếng:
“Thôi thì cái gì qua được thì để nó qua. Chuyện đã đến thế này, mẹ chỉ mong cả nhà cùng nhau gánh vác. Nuôi thêm một đứa trẻ, mình vất vả, nhưng có lẽ là để gieo chút thiện lành cho đời. Con bé là con của cha các con, cũng là ruột thịt trong nhà. Mẹ tin, với tình thương của cả gia đình, nó sẽ lớn lên tử tế.”

Chị đứng dậy, lại gần đứa bé, khẽ vuốt mái tóc mềm của nó. Đứa trẻ giật mình rồi nép sát vào người chị, như tìm kiếm một chỗ dựa. Chị nhìn lên, hướng ánh mắt về phía chồng, không nói thêm lời nào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ông hiểu chị đã chấp nhận.

Cuộc sống phía trước còn nhiều gian nan, nhưng chị tin rằng, chỉ cần giữ vững lòng mình, tình yêu thương sẽ giúp mọi người vượt qua. Và lần đầu tiên, sau nhiều năm, cả nhà lại cùng nhau ngồi lại, chuẩn bị cho một chặng đường mới, đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng.