Ngày bố mẹ mất, cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Là con út trong nhà, tôi luôn được bố mẹ cưng chiều hơn hai anh trai. Thế nhưng, sự mất mát ấy đã xé toạc gia đình tôi, không chỉ vì nỗi đau chia ly mà còn bởi những cuộc tranh chấp quyền thừa kế đầy cay đắng.
Bố mẹ ra đi đột ngột trong một tai nạn giao thông, không kịp để lại bất kỳ lời trăn trối nào. Ngôi nhà mặt phố, một mảnh đất lớn ở ngoại thành và cuốn sổ tiết kiệm 5 tỷ đồng là toàn bộ tài sản của họ. Tôi chưa từng nghĩ rằng tình thân ruột thịt lại có thể bị rạn nứt chỉ vì những con số vô tri trên giấy tờ.
Ngay sau tang lễ, hai anh trai đã họp gia đình để bàn chuyện phân chia tài sản. Tôi không quá quan tâm vì nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng chia đều hoặc làm theo nguyên tắc công bằng nào đó. Nhưng không ngờ, hai anh lại quyết định toàn bộ tài sản thuộc về họ. Anh cả giải thích:
- “Bố mẹ từ nhỏ đã dạy chúng ta phải biết kính trên nhường dưới. Em là con gái, sau này sẽ lấy chồng, tài sản bên này giữ cũng chỉ để phục vụ gia đình lớn.”
Anh hai thì tiếp lời:
- “Với lại, bố mẹ đâu để lại di chúc gì, việc anh cả đứng tên toàn bộ tài sản là hợp lý. Anh sẽ đại diện quản lý, sau này cần gì thì nói, anh giúp.”
Nghe những lời đó, tôi sững người. Làm sao họ có thể tước đi quyền thừa kế của tôi dễ dàng như vậy? Ngay cả khi tôi nói rằng mình muốn giữ lại phần đất ngoại thành để làm nơi tưởng nhớ bố mẹ, họ cũng gạt phăng:
- “Em cứ suy nghĩ đơn giản đi, đừng gây rắc rối.”
Những lời lẽ đó khiến tôi không thể chấp nhận. Tôi quyết định thuê luật sư, làm đơn kiện hai anh để đòi lại quyền lợi của mình. Chuyện gia đình vốn đã đau lòng nay lại thêm căng thẳng. Hai anh trách móc tôi không biết điều, còn hàng xóm láng giềng thì xì xào bàn tán. Nhiều đêm, tôi ngồi trước bàn thờ bố mẹ, nước mắt lăn dài, tự hỏi mình có đang làm đúng.
49 ngày của bố, tôi dậy sớm để lau dọn bàn thờ, chuẩn bị bữa cơm cúng. Mỗi lần nhìn tấm ảnh thờ của bố mẹ, tôi lại thấy lòng mình đau nhói. Khi lau đến góc ảnh thờ của bố, một tờ giấy A4 được gấp gọn bỗng rơi ra, nằm ngay trước mặt tôi.
Tò mò, tôi mở ra. Những dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt khiến tay tôi run rẩy:
*”Di chúc của Nguyễn Văn Minh và Trần Thị Hà (bố mẹ tôi): Chúng tôi lập di chúc này với mong muốn mọi chuyện sau khi mình ra đi được giải quyết ổn thoả. Tài sản gồm:
- Ngôi nhà mặt phố: Để lại cho con trai cả Nguyễn Văn Hùng.
- Mảnh đất ngoại thành: Để lại cho con trai thứ Nguyễn Văn Hưng.
- Sổ tiết kiệm 5 tỷ đồng: Toàn bộ để lại cho con gái út Nguyễn Thị Lan.
Chúng tôi hy vọng các con sẽ yêu thương, đoàn kết và cùng nhau chăm sóc gia đình. Đây là mong muốn cuối cùng của chúng tôi.*”
Những dòng chữ run run, mực hơi nhòe, có lẽ do thời gian, nhưng chữ ký của bố mẹ thì không thể nhầm lẫn. Tôi đứng lặng người, mắt nhòa đi vì nước. Vậy là bố mẹ đã để lại tất cả những gì cần nói, nhưng không ai phát hiện ra tờ giấy này.
Lựa chọn của trái tim
Ban đầu, tôi nghĩ đến việc ngay lập tức mang tờ giấy này ra làm bằng chứng để giành lại quyền thừa kế của mình. Nhưng rồi, khi nhìn những bát hương nghi ngút khói trên bàn thờ, tôi lại chần chừ. Nếu làm vậy, mối quan hệ anh em đã rạn nứt liệu có còn cứu vãn được không? Bố mẹ đã mong chúng tôi đoàn kết, chẳng lẽ tôi lại khiến gia đình thêm tan vỡ?
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định mời hai anh tới nhà để nói chuyện.
Hôm đó, tôi trải tờ giấy di chúc lên bàn, bình tĩnh nói:
- “Đây là di chúc của bố mẹ. Em tìm thấy khi lau dọn bàn thờ. Theo di chúc, mảnh đất và căn nhà thuộc về hai anh, còn sổ tiết kiệm thuộc về em. Nhưng em quyết định nhường lại tất cả cho hai anh.”
Hai anh nhìn tôi, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh cả lắp bắp:
- “Sao… sao em lại làm vậy?”
Tôi mỉm cười, dù lòng đầy chua xót:
- “Em không muốn chúng ta vì tiền bạc mà mất đi tình thân. Em tin rằng bố mẹ cũng không muốn điều đó. Em chỉ mong hai anh giữ lời hứa, cùng nhau chăm sóc gia đình và thờ phụng bố mẹ chu đáo.”
Lời nói của tôi khiến hai anh im lặng rất lâu. Một lúc sau, anh cả chậm rãi nói:
- “Lan, anh thật sự xin lỗi. Anh đã sai khi không nghĩ đến cảm giác của em. Anh không ngờ em lại rộng lượng như vậy.”
Anh hai cũng gật đầu:
- “Anh sẽ không bao giờ quên điều này. Từ nay, em cần gì, cứ nói, đừng ngại. Chúng ta vẫn là một gia đình.”
Từ ngày đó, mối quan hệ giữa ba anh em tôi dần tốt đẹp hơn. Tôi không còn giữ của cải gì, nhưng đổi lại là sự bình yên trong tâm hồn. Cứ mỗi lần đứng trước bàn thờ bố mẹ, tôi lại thấy nhẹ nhõm. Có lẽ, điều tôi làm đã đúng. Không phải vật chất, mà chính tình thân mới là di sản quý giá nhất mà bố mẹ để lại cho chúng tôi.