Gia đình tôi khá giả, ngược lại gia đình chồng chỉ đủ ăn đủ mặc. Trước khi kết hôn, anh rơi vào cảnh thất nghiệp nên nhà tôi chẳng thách cưới. Ngày cưới, ngoại trừ bộ nhẫn, tất cả vòng vàng đều là đồ giả mà chồng tôi đi thuê. Tôi nhắm mắt cho qua vì nghĩ rằng hôn nhân quan trọng là tình yêu và sự đồng hành lâu dài. Nhưng tôi không ngờ, phía sau cánh cửa gia đình chồng, một cuộc sống đầy thử thách đang chờ đợi tôi.
Những ngày sau, bà thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho tôi. Chỉ vì một chiếc chăn chưa kịp gấp, bà có thể mắng tôi hàng giờ liền. Chuyện rửa bát không sạch hay quét nhà không đúng cách cũng trở thành lý do để bà gọi tôi ra trước mặt mọi người trong gia đình mà chê trách. Một lần, bà còn gọi cả họ hàng đến để “dạy” tôi cách làm dâu. Trước mặt mọi người, bà nói: “Khi mẹ tức giận, con phải để mẹ mắng chửi cho thỏa. Dù mẹ có sai, con cũng không được lên tiếng. Vài ngày sau, mẹ nguôi giận rồi, con mới được phép nói.”
Tôi như rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng, tự nhủ rằng thời gian sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Nhưng thay vì giảm bớt, sự áp đặt của mẹ chồng ngày càng nặng nề. Chồng tôi, người mà tôi hy vọng sẽ đứng ra bảo vệ mình, lại chỉ im lặng. “Em chịu khó một chút, mẹ là người lớn, không nên cãi lại,” anh thường nói như thế mỗi khi tôi phàn nàn. Tôi thất vọng, nhưng vẫn tự dặn lòng rằng phải kiên nhẫn vì gia đình.
Cho đến một ngày, một sự việc xảy ra khiến tôi hoàn toàn thay đổi.
Bà nắm lấy tay tôi, kéo mạnh đến mức tôi mất thăng bằng, suýt ngã. “Con gái nhà giàu mà vụng về thế này thì làm được gì? Mày lấy chồng là phúc phận của mày, đừng tưởng mày giỏi giang mà coi thường nhà này!” Bà nói, ánh mắt đầy giận dữ.
Tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Những giọt nước mắt kìm nén bao lâu nay không thể ngăn lại. Tôi nhìn quanh, thấy chồng mình đứng đó, nhưng anh chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng, sự nhẫn nhịn của mình không hề khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Ngược lại, nó chỉ làm tôi mất đi giá trị của bản thân.
Tôi không lập tức ly hôn. Thay vào đó, tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng mình. “Em không thể sống như thế này được nữa. Nếu anh không thể đứng về phía em, chúng ta không còn gì để nói.” Chồng tôi ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau khi thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ nói chuyện với mẹ để bảo vệ tôi.
Nhưng những lời hứa ấy chỉ tồn tại trên lý thuyết. Khi tôi trở về, mọi chuyện vẫn y như cũ. Mẹ chồng không những không thay đổi, mà còn trở nên khó chịu hơn vì nghĩ rằng tôi “dám” bỏ đi. Bà nói: “Cô nghĩ cô là ai mà đòi hỏi? Ở nhà này, cô phải theo luật của tôi!”
Chồng tôi cố gắng níu kéo, nhưng tôi không còn tin vào sự thay đổi. Một người đàn ông không dám bảo vệ vợ mình thì không xứng đáng là chỗ dựa. Tôi trở về nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại từ đầu.
Câu chuyện của tôi có thể không kết thúc như một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, nhưng đó là bài học quý giá. Đôi khi, rời đi không phải là thất bại, mà là cách duy nhất để tìm lại chính mình.