Đi Grap, mẹ chồng tôi 80 tuổi “tr::úng tiếng s::ét ái tì::nh” với chàng trai 24 tuổi. Hôm đó bà để quên 5 triệu, anh tài xế tìm tận nơi trả cho bằng được. Cả gia đình phản đối nhưng bà nhất định không chịu, quyết cưới bằng được. Đêm tân hôn con cái chán nản bỏ ra ngoài mặc kệ bà với tình trẻ, chỉ còn tôi mới si::nh nên ở lại cùng con nhỏ. Nửa đêm nghe tiếng h:::ét thất thanh của bà dưới nhà tôi vội vàng mở cửa chạy xuống thì hỡi ôi..

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày gia đình chào đón chuyện éo le đến vậy. Mẹ chồng tôi, bà Nguyễn Thị Lan, người đã đến tuổi tám mươi, bất ngờ quyết định kết hôn với chàng trai 24 tuổi, tên Minh, sau một chuyến đi xe ôm ngắn ngủi.

“Mẹ chỉ mới gặp cậu được vài lần, nhưng đã biết đó là duyên phận,” bà Lan tuyên bố trước cả nhà.

Không ai trong gia đình chấp nhận chuyện này. Các con cháu liên tiếp khuyên ngăn, nói bà nên sống nốt những ngày tháng thanh nhàn bên gia đình. Nhưng bà Lan lại quả quyết: “Đời ngắn lắm, gặp người hiểu lòng là phải nắm bắt ngay. Từ giờ mẹ sống cho bản thân mình.”

Ép không được, gia đình đành làm ngơ để bà Lan tự quyết định. Ngày lễ cưới diễn ra trong bầu không khí lạnh nhạt.

Tối đêm tân hôn, mọi người trong nhà đều lần lượt tìm cách tránh mặt. Chỉ còn lại tôi, do vừa sinh con nên phải ở lại. Trong phòng khách, không khí lặng lẽ khi tân lang và tân nương ngồi cùng nhau. Bà Lan thỉnh thoảng liếc nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Minh thì giữ vẻ điềm tĩnh lạ thường, nhưng đôi lúc lại thi thoảng đáp lại rất khéo.

Tôi ôm con nhỏ, lắng nghe tất cả, trong lòng ngổn ngang suy tính. Ai ngờ được, đến khuya, tiếng hét thất thanh xé tan sự yên tĩnh.

“Cứu tôi! Thằng này làm gì vậy?” – tiếng bà Lan vang lên. Tôi vội vã đặt con xuống giường, lao xuống nhà. Cảnh tượng khiến tôi không thể tin vào mắt mình.

Minh, với gương mặt bối rối, đang loay hoay với một cái két sắt đặt trong góc nhà. Bà Lan đứng cách đó vài bước, khuôn mặt tái nhợt, tay run rẩy chỉ vào anh ta.

“Cậu đang làm gì ở đó?” tôi hét lên, ánh mắt xoáy thẳng vào Minh. Anh ta ngừng lại, cố lấy vẻ bình tĩnh: “Chị hiểu nhầm rồi, em chỉ đang giúp mẹ lấy đồ thôi.”

Có thể là hình ảnh về 2 người, tóc mái, xe môtô và xe scooter

“Lấy đồ? Giữa đêm khuya? Cậu nghĩ ai tin nổi?” Tôi tiến lên, chắn giữa Minh và bà Lan.

Bà Lan lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi nghe tiếng động lạ, dậy kiểm tra thì thấy nó đang cố mở két sắt của tôi! Cậu ta nói muốn lấy giấy tờ gì đó, nhưng tôi đâu có đưa chìa khóa cho nó!”

Tôi quay lại nhìn Minh, ánh mắt dò xét. Anh ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng ấy càng khiến tôi nghi ngờ hơn.

Sáng hôm sau, cả gia đình tập trung để làm rõ sự việc. Minh bị chất vấn nhưng anh ta vẫn khăng khăng rằng mình chỉ muốn giúp bà Lan lấy giấy tờ. Tuy nhiên, khi kiểm tra, gia đình phát hiện chìa khóa két sắt đã biến mất.

“Tôi biết ngay mà! Một thằng trai trẻ bám lấy bà già tám mươi, làm gì có ý tốt!” Một người em trai của chồng tôi tức giận hét lên.

Bà Lan, dù bị sốc vì sự việc, vẫn cố gắng bênh vực Minh: “Không! Tôi tin nó! Chắc chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nhưng những ngày sau đó, sự thật bắt đầu lộ diện. Minh bị bắt gặp đang lén lút gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy vẻ căng thẳng: “Tôi cần thêm thời gian. Bà ta không dễ như tôi tưởng.”

Câu chuyện càng lúc càng căng thẳng. Gia đình quyết định điều tra sâu hơn về Minh và phát hiện anh ta từng có tiền án lừa đảo ở quê. Hóa ra, Minh đã cố tình tiếp cận bà Lan với mục đích chiếm đoạt tài sản.

Khi mọi chuyện sáng tỏ, bà Lan ngồi lặng im, ánh mắt trống rỗng. Bà không nói gì, chỉ rút lui vào phòng, từ chối gặp mặt ai. Tôi, dù từng không đồng tình với quyết định của bà, nhưng nhìn thấy bà như vậy, tôi không khỏi chạnh lòng.

Cuối cùng, Minh bị đưa ra khỏi nhà, và bà Lan cũng dần tỉnh táo lại. Bà nhận ra rằng mình đã sai lầm, nhưng cũng không trách móc ai, chỉ lặng lẽ sống nốt những ngày tháng còn lại trong sự quan tâm của gia đình.

Câu chuyện tình “chênh lệch” của mẹ chồng tôi khép lại như vậy, để lại bài học đắt giá về lòng tin và tình cảm trong cuộc đời.