Anh tôi kiếm cả 100 triệu/tháng, vậy mà ngày bố mẹ xây nhà xong xuôi, người ta đến yêu cầu bán nhà trả nợ cho anh ấy, ông bà nức nở vì tiền tích cóp cả đời coi như đổ sông đổ bể, không ngờ bán nhà xong con trai cho đến một nơi… vừa nhìn 2 vợ chồng đã bật khóc vì hạnh phúc…

Không hiểu nổi, tại sao anh tôi lại ra nông nỗi này?

Khi anh tôi học xong cấp 3, bố mẹ không có tiền để anh ấy học lên cao. Anh tôi không cam chịu cuộc sống làm ruộng, cả đời thiếu trước hụt sau nên đã ra phố lập nghiệp.

Những năm đầu, anh làm đủ mọi nghề để kiếm sống, sau đó bén duyên với nghề xây dựng và phất lên từ đó. Lúc đầu anh chỉ là một người thợ xây, sau đó tự nhận công trình và trở thành chủ thầu.

Từ tay trắng anh tôi mua nhà thành phố, rồi có xe hơi, vợ đẹp, con ngoan ngoãn giỏi giang. Mỗi khi anh về quê chơi là gia đình tôi nhộn nhịp hẳn lên. Anh thường mời bạn bè đến ăn uống nhiều ngày liền, tuy bố mẹ vất vả chút nhưng lại rất vui.

Mấy năm nay, anh tôi làm ăn tốt, nghe nói mỗi tháng kiếm được 100 triệu. Thế nên năm vừa rồi, anh chi cho bố mẹ hơn 1 tỷ xây nhà. Có tiền bố tôi đập bỏ nhà cũ và xây mới ở giữa mảnh đất 2000m2.

Lúc trước không bao giờ bố tôi động vào cái chổi, vậy mà từ ngày có nhà mới, ông lau chùi quét dọn suốt ngày. Thấy nhà có một vết vẩn, ông cũng lấy cây chổi lau cả nhà. Xung quanh, bố trang trí nhiều cây cảnh khiến ngôi nhà càng thêm đẹp hơn.

Cứ nghĩ tuổi già của bố mẹ sẽ được sống bình yên trong ngôi nhà mới, nào ngờ biến cố xảy đến với gia đình tôi.

Anh tôi kiếm 100 triệu/tháng, vậy mà ngày bố mẹ xây nhà xong, người ta đến yêu cầu bán nhà trả nợ cho anh ấy - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tuần vừa rồi, có vài người đàn ông tay chân đầy hình xăm trổ đến yêu cầu bố mẹ tôi bán nhà trả nợ cho anh trai tôi. Bố tôi cho là họ đến nhầm nhà, bởi anh tôi không thiếu tiền, việc gì phải đi vay người ta.

Mấy người đó đưa hợp đồng vay nợ và có chữ ký của anh tôi. Sau đó bố gọi điện cho anh tôi để xác nhận thực hư nhưng ngoài vùng phủ sóng. Bố gọi cho chị dâu tôi thì mới hay tin mấy năm nay, anh tôi ôm nhiều công trình, làm xong người ta trì hoãn trả nợ.

Hàng tháng anh vẫn phải trả tiền cho thợ để họ làm, trong nhà không có tiền, anh tôi buộc phải vay bên ngoài với lãi suất cao để trả lương công nhân. Hiện tại, không có tiền trả cho công nhân, họ đã nghỉ hết, người nợ anh thì không đòi được, còn người anh nợ họ ép anh trả. Bí bách quá nên anh tôi bỏ nhà đi đâu cũng không biết nữa, còn chị dâu và các cháu phải qua nhà bạn tá túc vì nhà đã bị chủ nợ tịch thu.

Khi hiểu rõ mọi chuyện, bố tôi hẹn với mấy người lạ là tuần tới sẽ lo tiền trả nợ. Những vị khách đi rồi, bố tôi ngồi sụp xuống ghế và than thở câu:

“Thế là mất tất cả rồi”.

Sau ngày những người chủ nợ đến tận nhà, bố mẹ tôi gần như không ăn không ngủ, nỗi lo lắng đè nặng lên vai. Dù đau đớn khi phải bán đi ngôi nhà mà anh trai tôi đã dành cả tâm huyết để xây cho bố mẹ, nhưng bố vẫn quyết định tìm cách lo đủ tiền để trả nợ cho anh trai.

Bố mẹ tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Bố gọi chúng tôi, những người con còn lại, về để bàn bạc. Anh chị em chúng tôi, dù không giàu có gì, mỗi người cũng góp được một chút, nhưng con số đó chẳng thấm vào đâu so với khoản nợ khổng lồ mà anh trai gánh.

Cuối cùng, bố quyết định bán ngôi nhà mới xây và một phần đất ruộng còn lại để gom tiền trả nợ. Đó là quyết định đau đớn nhất trong cuộc đời ông. Ngày căn nhà được sang tên, bố lặng lẽ đứng trong sân nhìn lần cuối, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố nén nước mắt.

“Căn nhà này là mồ hôi nước mắt của anh con, giờ bán đi, bố mẹ chẳng còn gì để giữ kỷ niệm. Nhưng dù sao, bố mẹ cũng phải làm vậy, vì anh con còn sống là còn hy vọng,” bố nói, giọng nghẹn ngào.

Người mua nhà tỏ ra thông cảm, đồng ý cho gia đình tôi thời gian dọn đồ đạc. Ngày chuyển đi, bố mẹ chỉ mang theo những vật dụng cần thiết và vài món đồ kỷ niệm. Hình ảnh bố ngồi trên chiếc xe tải chở đồ, ánh mắt lặng thinh nhìn ngôi nhà khuất xa dần, khiến tôi không cầm được nước mắt.

Sau khi bán nhà và trả hết nợ, gia đình tôi cũng không còn liên lạc được với anh trai. Anh em chúng tôi đã tìm mọi cách để dò hỏi tin tức, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Căn nhà của bố mẹ giờ chỉ là ký ức, cả gia đình phải tạm thời ở nhờ nhà một người bà con xa.

Thế rồi, một buổi sáng, điện thoại của tôi đổ chuông. Một số lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trầm khàn, nghe hơi quen quen.

“Là anh đây,” giọng anh trai tôi cất lên.

Tôi sững sờ, nín thở lắng nghe. Anh nói rất ngắn gọn: “Anh muốn gặp cả nhà. Anh đã sắp xếp một nơi, em bảo bố mẹ và mọi người chuẩn bị đi cùng anh nhé.”

Cả nhà tôi vội vã chuẩn bị lên đường. Không ai biết anh tôi đang ở đâu và định đưa chúng tôi đi đâu. Bố mẹ tôi, dù trong lòng vừa mừng vừa lo, vẫn không ngừng cầu mong rằng anh tôi đã tìm được hướng đi mới.

Sau gần ba tiếng di chuyển, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn ở ngoại ô. Đó là một căn nhà hai tầng, được xây dựng khang trang nhưng mang phong cách giản dị, ấm cúng. Cả gia đình tôi đều bàng hoàng.

Anh tôi từ trong nhà bước ra, trông anh gầy hơn trước rất nhiều, nhưng nụ cười trên môi anh vẫn vững vàng như ngày nào. Anh chạy đến ôm chầm lấy bố mẹ, không kìm được mà bật khóc.

“Con xin lỗi bố mẹ, con đã khiến mọi người phải khổ vì con,” anh nghẹn ngào nói.

Cả nhà tôi theo anh vào trong. Không ai ngờ, đây là ngôi nhà anh đã dành dụm mua từ trước khi khó khăn xảy đến. Anh kể rằng, khi công việc của anh gặp khó khăn, anh đã phải bán hết tài sản cũ để trả nợ, nhưng anh vẫn quyết giữ lại căn nhà này để làm nơi bắt đầu lại cuộc đời.

“Con biết mình đã làm sai nhiều điều, nhưng đây là nơi con muốn bố mẹ và cả nhà mình ở. Con sẽ bắt đầu lại từ đầu, và con hứa sẽ không để gia đình mình phải khổ thêm lần nào nữa.”

Bố mẹ tôi ôm lấy anh, nước mắt trào ra vì xúc động. Hóa ra, những gì anh làm không phải là chạy trốn, mà là tìm cách giữ lại chút gì đó cho gia đình trong lúc khó khăn nhất.