Vợ chồng tôi vừa dọn ra ngoài ở riêng vì mâu thuẫn trong lối sinh hoạt với mẹ chồng khi tôi và bà quá nhiều điểm khác nhau về phong cách ăn uống, sinh hoạt gia đình. Mẹ chồng có thói quen tích trữ đồ trong ngăn mát tủ lạnh rất lâu, 2 tuần vẫn không chịu bỏ lên ngăn đá. Nhiều lần tôi nhắc thì mẹ bảo: “Cho thức ăn lên ngăn đá lúc bỏ xuống mất chất, khó rã đông, thực phẩm không còn tươi. Người ta sinh ra cái tủ lạnh là để bảo quản thức ăn chứ lo gì hỏng, để 2 tuần là bình thường”.Điều khiến tôi cảm thấy sợ nhất là bát nước mắm cũng được mẹ để từ hôm này qua hôm khác. Có lần mẹ luộc đĩa thịt rất ngon nhưng lại dùng bát nước chấm cũ, tỏi ớt đổi màu, trong bát có cả rau dưa hôm trước còn sót lạ. Sau đó, cứ ngồi vào mâm cơm, tôi lại làm bát nước chấm riêng cho hai vợ chồng, ẹ chồng thấy vậy nên “nóng mắt”, nói bóng nói gió: “Nhà nghèo còn sĩ diện, không biết tiết kiệm, đồ ăn thừa đổ đi hết thì biết bao tiền cho vừa”. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất, khi tôi phát hiện một túi đen đen trong tủ lạnh.. đọc tiếp dưới bình luận

Sau khi ra riêng, mỗi lần về thăm bố mẹ chồng tôi lại dọn sạch sẽ tủ lạnh của ông bà. Những thứ “thừa” trong mâm cũng bị tôi mang đổ hết.

Sau khi cưới, tôi ở chung với nhà chồng được khoảng 3 năm thì 2 vợ chồng dọn ra ngoài ở riêng vì mâu thuẫn trong lối sinh hoạt. Thời gian chung sống, tôi và mẹ chồng khá khác nhau về phong cách ăn uống, sinh hoạt gia đình. Đó cũng là lý do chính khiến tôi nhất quyết ra riêng.

Mẹ chồng có thói quen tích trữ đồ trong ngăn mát tủ lạnh rất lâu, 2 tuần vẫn không chịu bỏ lên ngăn đá. Nhiều lần tôi nhắc, mẹ bảo: “Cho thức ăn lên ngăn đá lúc bỏ xuống mất chất, khó rã đông, thực phẩm không còn tươi. Người ta sinh ra cái tủ lạnh là để bảo quản thức ăn chứ lo gì hỏng, để 2 tuần là bình thường”.

mechong FP.jpg

Mẹ chồng, nàng dâu mâu thuẫn vì bát nước chấm. Ảnh minh họa: FP

Tôi cố gắng giải thích cho mẹ hiểu rằng tủ lạnh để bảo quản thức ăn nhưng phải có thời hạn. Dù vậy, mẹ vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Vì là nhà của mẹ chồng nên tôi không có quyền can dự nhiều. Tôi thể hiện sự không hài lòng bằng việc mua đồ ăn bên ngoài mang về và không động vào thức ăn mẹ nấu.

Mẹ thường có thói quen làm rất nhiều đồ ăn rồi cho vào tủ lạnh, hôm sau mang ra hâm lại cho đỡ mất công. Có nồi nước xương hầm, mẹ để trong tủ lạnh, lâu lâu nấu lại múc vài muôi, cho thêm rau vào là được bát canh. Nhà neo người nên cứ ngày này qua ngày khác chúng tôi luôn ăn đồ thừa, không có thức ăn tươi mới.

Điều khiến tôi cảm thấy sợ nhất là bát nước mắm cũng được mẹ để từ hôm này qua hôm khác. Mẹ hay rót nhiều nước chấm, đổ đi lại tiếc. Thế nên, hôm nay chấm chưa hết mẹ đậy lại, hôm sau rót tiếp vào thành bát nước chấm mới. Mẹ không cần biết hôm trước chấm thứ gì, có dính rau hay mỡ trong đó hay không.

Có lần mẹ luộc đĩa thịt rất ngon nhưng lại dùng bát nước chấm cũ, khiến tôi sợ. Tôi rùng mình thấy tỏi ớt đổi màu, trong bát có cả rau dưa hôm trước còn sót lại. Bữa cơm mất ngon vì bát nước chấm. Sau đó, cứ ngồi vào mâm cơm, tôi lại làm bát nước chấm riêng cho hai vợ chồng. Mẹ chồng thấy vậy nên “nóng mắt”.

Cũng vì chuyện này mà mẹ chồng, nàng dâu mâu thuẫn. Mẹ chồng nói tôi “nhà nghèo còn sĩ diện, không biết tiết kiệm, đồ ăn thừa đổ đi hết thì biết bao tiền cho vừa”.

Tôi cãi: “Đồ ăn sẽ không thừa nếu mẹ làm ít đi, nước chấm sẽ không nhiều nếu mẹ rót vừa đủ. Con thấy mẹ làm gì cũng nhiều, mua gì cũng nhiều, rồi ăn hết ngày này qua tháng khác, rất mất an toàn. Con không ăn uống được như mẹ. Nếu mẹ không thay đổi thì con buộc phải xin phép ăn riêng”.

Sau lần cãi nhau ấy, tôi và mẹ chồng mâu thuẫn lên đỉnh điểm. Hơn 2 tháng căng thẳng, tôi bàn với chồng ra ngoài ở riêng. May thay, chồng cũng đồng ý dù mẹ chồng tỏ rõ sự không hài lòng.

Nhưng từ ngày ra riêng, mẹ chồng nàng dâu không còn phải tranh cãi về việc ăn uống, tôi được tự do lựa chọn cách sinh hoạt theo ý mình, thực sự cảm thấy rất thoải mái. Tuy có mất thêm tiền thuê nhà nhưng tôi luôn cảm thấy được là chính mình.

Giờ tôi cũng rất thẳng thắn, không ngại dọn tủ lạnh cho mẹ chồng nếu thấy thịt để quá lâu. Tôi càng không ngại thay bát nước chấm mới khi thấy mẹ mang ra bát nước chấm cũ. Mẹ chồng cũng không phản ứng mãnh liệt như trước nữa, có lẽ vì không ở chung nhà nên ai cũng nghĩ thoáng hơn cho đỡ mất lòng nhau.