Tôi là vợ lẽ, ở bên chăm chồng trong suốt gần 3 năm anh b:ị UT gan. Biết trước chẳng sống được bao lâu nữa nên anh đã quyết ch:ia hết tài sản, tôi được thừa hưởng căn biệt thự 30 tỷ còn con riêng của anh chẳng có xu nào, khi nghe xong các cháu đều sữ-ng s-ờ rồi trách móc bố. Tôi hớn hở cầm quyền sổ đỏ cùng di chúc để sang tên, nhưng khi đến văn phòng công chứng thì sả-ng hồn khi nghe nhân viên thông báo tôi trắng tay, toàn bộ tài sản đã thuộc về…

Tôi là người phụ nữ đến sau trong cuộc đời anh, một người đàn ông đã trải qua nhiều sóng gió. Chúng tôi gặp nhau khi anh đang chống chọi với căn bệnh ung thư gan. Gia đình anh không mấy quan tâm, còn tôi lại trở thành người bên cạnh, chăm sóc anh suốt gần ba năm trời. Anh thường nói tôi là người mang đến cho anh những ngày cuối đời bình yên nhất.

Biết mình chẳng còn sống được bao lâu, anh quyết định chia hết tài sản. Ngày lập di chúc, anh gọi tôi và luật sư đến phòng bệnh. Trước mặt mọi người, anh tuyên bố tôi sẽ thừa hưởng căn biệt thự 30 tỷ đồng – ngôi nhà mà anh và vợ cũ từng xây dựng. Con trai riêng của anh, người thừa kế hợp pháp duy nhất, lại không được nhận bất kỳ tài sản nào. Lời tuyên bố của anh khiến tôi sững sờ, còn con riêng của anh thì phẫn nộ.

Lén tới chăm chồng cũ nằm viện, ông xã gửi tới một bức ảnh khiến tôi bối rối

“Bố thật bất công!” – cậu ta hét lên. “Đó là tài sản của mẹ con và bố, sao bố lại cho người đàn bà này?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại hả hê. Căn biệt thự đó, cùng với tất cả những gì bên trong, giờ đã thuộc về tôi. Cầm quyền sổ đỏ và di chúc hợp pháp trong tay, tôi cảm thấy mình đã giành chiến thắng sau bao năm chăm lo cho anh.

Hôm sau, tôi đến văn phòng công chứng để làm thủ tục sang tên. Nhân viên văn phòng kiểm tra giấy tờ, lật qua lật lại từng trang một cách kỹ lưỡng. Vài phút sau, anh ta ngẩng lên, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lạ lẫm:

“Chị có chắc chắn đây là căn biệt thự mà chị muốn sang tên không?”

“Tất nhiên! Đây là tài sản tôi được thừa hưởng hợp pháp theo di chúc,” tôi nói, giọng đầy tự tin.

Nhưng câu trả lời của anh nhân viên khiến tôi sững sờ:

“Rất tiếc phải thông báo với chị rằng tài sản này đã được chuyển nhượng cách đây hai tháng. Hiện tại, căn biệt thự này không thuộc quyền sở hữu của anh nhà nữa.”

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh.

“Chuyển nhượng? Ai là chủ sở hữu hiện tại?”

“Người đứng tên căn biệt thự là con trai anh ấy.”

Tôi tái mặt. Những lời nói của anh nhân viên như bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi cố gắng kiểm tra lại giấy tờ nhưng không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào của việc chuyển nhượng trước đó.

Tối hôm đó, tôi liên lạc với luật sư của anh. Vị luật sư nói ngắn gọn:

“Cách đây hai tháng, trước khi lập di chúc, anh ấy đã lặng lẽ làm hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ căn biệt thự cho con trai. Di chúc chỉ mang tính hình thức vì thực chất, anh ấy đã không còn quyền sở hữu căn nhà này. Có lẽ anh ấy muốn chị chăm sóc anh ấy những ngày cuối đời mà không có toan tính gì.”

Lời giải thích khiến tôi như muốn ngã quỵ. Hóa ra, mọi thứ đều là kế hoạch của anh. Tôi đã bỏ cả ba năm cuộc đời chăm lo cho anh với hy vọng đổi lấy tài sản, nhưng cuối cùng lại trắng tay. Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ bé, tôi nhìn tờ di chúc mà chẳng biết nên khóc hay cười.

Căn biệt thự 30 tỷ đồng, những tháng ngày tôi mơ về cuộc sống sung túc, tất cả chỉ là một giấc mơ xa vời. Anh đã dạy tôi một bài học đắt giá: đừng bao giờ nghĩ rằng sự toan tính sẽ mang lại hạnh phúc.