7 năm đi XKLĐ bên Đài Loan, chấp nhận bán mình cho tư bản chỉ mong bố mẹ có cuộc sống tốt hơn. Tháng nào cũng gửi về cho bố mẹ ít nhất 20 triệu để bà mua vàng sau tìm mua một mảnh đất mới để xây nhà. Một hôm, bố bất ngờ gọi điện báo đã mua đứt 1 mảnh đất ở gần trung tâm huyện, giá cả hợp lý. Tôi định sẽ ở thêm 5, 10 năm đến khi nào đủ tiền xây nhà thì sẽ về. Một hôm về thăm nhà đột xuất, tôi suýt n;gất khi thấy bố mẹ đang ở trong căn biệt thự rộng lớn. Thế nhưng người đứng tên căn nhà không phải là tôi, hỏi luật sư thì tôi mới biết sự thật…

Là con đầu trong một gia đình nghèo ở vùng nông thôn, tôi chưa bao giờ có nhiều lựa chọn. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan để thay đổi cuộc đời, với một mục tiêu duy nhất: kiếm thật nhiều tiền gửi về cho bố mẹ, giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Những năm tháng bên đó không hề dễ dàng. Công việc tại nhà máy ép nhựa vất vả, áp lực, ca đêm liên tục khiến tôi mệt mỏi, nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng. Hàng tháng, bất kể có chuyện gì, tôi đều gửi về nhà ít nhất 20 triệu đồng. Tôi bảo mẹ cứ tích lũy tiền thành vàng rồi tìm mua một mảnh đất đẹp ở gần trung tâm huyện, sau này sẽ xây nhà khang trang.

Một ngày, bố bất ngờ gọi điện cho tôi, giọng phấn khởi:

  • “Con ơi, bố mẹ mua được một mảnh đất rồi! Vị trí đẹp lắm, giá cả cũng hợp lý.”

Nghe tin, tôi hạnh phúc vô cùng. Mảnh đất đó chính là hy vọng của tôi, là thành quả sau những năm dài bươn chải nơi đất khách quê người. Tôi thầm nghĩ, chỉ cần làm thêm vài năm nữa, đủ tiền xây nhà, tôi sẽ về quê ổn định cuộc sống.

Một năm sau cuộc gọi ấy, tôi quyết định về thăm nhà đột xuất mà không báo trước. Tôi muốn dành cho bố mẹ một niềm vui bất ngờ. Nhưng người bất ngờ thực sự lại là tôi.

Xe dừng trước một căn biệt thự lớn, nằm sừng sững ngay gần trung tâm huyện. Tôi nhìn địa chỉ mà không tin nổi vào mắt mình. Đây là nhà của gia đình tôi sao? Sân vườn rộng rãi, trồng đầy hoa, nội thất bên trong thì sang trọng, đắt đỏ.

Bố mẹ tôi đang ngồi trên bộ ghế sofa da cao cấp, trông thư thái và mãn nguyện. Nhìn căn biệt thự trước mắt, tôi thấy mọi vất vả của mình dường như được đền đáp xứng đáng.

Có thể là hình ảnh về 12 người

Nhưng rồi một điều kỳ lạ khiến tôi phải đặt câu hỏi:

  • “Mẹ ơi, nhà mình giờ sang trọng như thế này, nhưng sổ đỏ đứng tên ai vậy?”

Mẹ thoáng bối rối, nhưng rồi cũng đáp:

  • “Bố mẹ quyết định để sổ đỏ đứng tên con Hằng. Nó giờ là chủ căn nhà này.”

Hằng? Là em gái ruột của tôi. Tôi sững người. Căn nhà này lẽ ra phải là thành quả của tôi, sao lại để tên Hằng? Tôi không muốn làm lớn chuyện ngay trước mặt bố mẹ nên âm thầm tìm đến một luật sư để kiểm tra tình trạng pháp lý của căn nhà.

Luật sư lật giở hồ sơ rồi nhìn tôi với ánh mắt ái ngại:

  • “Căn biệt thự này đứng tên Hằng hợp pháp. Theo giấy tờ, em gái bạn là người thanh toán toàn bộ chi phí mua đất, xây nhà. Không có khoản tiền nào từ bạn được ghi nhận trong quá trình giao dịch.”

Tôi chết lặng. Tôi đã gửi tiền về đều đặn trong suốt 7 năm qua, vậy mà mọi thứ lại trở thành tài sản của em gái tôi?

Tôi lập tức quay về hỏi mẹ. Sau nhiều lần lẩn tránh, mẹ cuối cùng cũng thừa nhận:

  • “Tiền con gửi về, bố mẹ đã đưa cho cái Hằng. Nó bảo sẽ thay mặt gia đình lo liệu mọi thứ vì nó ở gần đây, lại có kinh nghiệm. Căn nhà này do nó tự đứng ra mua và xây dựng.”

Lòng tôi thắt lại. Hằng, em gái tôi, chưa từng hỏi ý kiến tôi về chuyện đứng tên căn nhà. Mọi thứ tôi gửi về, từ mồ hôi nước mắt, giờ hóa thành tài sản của nó.

Tôi đứng trước ngã rẽ. Tôi có thể làm lớn chuyện, kiện tụng để đòi lại quyền lợi cho mình, hoặc chấp nhận bỏ qua tất cả để giữ hòa khí gia đình. Nhưng mỗi lần nghĩ đến những năm tháng cực nhọc nơi xứ người, nghĩ đến niềm tin đã đặt vào bố mẹ, tôi không thể nuốt trôi sự bất công này.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định đối mặt với Hằng.

  • “Em nghĩ sao khi đứng tên căn nhà mà không hỏi ý kiến chị? Em có biết chị đã làm việc quần quật thế nào để gửi tiền về không?”

Hằng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt tôi.

  • “Em chỉ nghĩ là… bố mẹ muốn vậy, nên em làm thôi. Với lại, em cũng có góp thêm tiền xây nhà mà…”

Câu trả lời của Hằng khiến tôi hiểu rằng, sự ích kỷ đã che mờ mọi thứ. Em tôi không hiểu được giá trị của những đồng tiền tôi gửi về, và có lẽ bố mẹ cũng vậy.

Tôi rời khỏi nhà hôm đó, lòng nặng trĩu. Những gì tôi mất không chỉ là căn nhà, mà còn là niềm tin vào gia đình. Tôi tự nhủ, từ giờ sẽ sống cho chính mình, không còn đặt hết hy vọng vào người khác nữa.

Câu chuyện của tôi là bài học đắt giá về sự tin tưởng và giá trị của những hy sinh. Đôi khi, người ta phải chấp nhận mất mát để hiểu rõ hơn về những người mình từng yêu thương nhất.