Hôm nay là ngày cúng 49 ngày cho mẹ chồng tôi – bà đã mất vì căn bệnh ung thư gan quái ác. Từ sáng sớm, cả gia đình đã tất bật chuẩn bị lễ vật, mâm cúng và trang trí bàn thờ cho thật trang nghiêm. Không khí trong nhà nặng nề, ai nấy đều lặng lẽ vì nỗi nhớ thương người đã khuất.
Khi buổi tụng kinh bắt đầu, cả nhà quỳ lạy và chắp tay cầu nguyện. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tụng kinh trầm bổng, bỗng nhiên tôi cảm nhận được một mùi hôi thối nồng nặc bất thường. Ban đầu, tôi nghĩ có thể là do khói nhang hay thực phẩm cúng, nhưng càng lúc mùi càng rõ ràng hơn, khiến tôi không thể chịu nổi. Nhìn quanh, dường như chỉ mình tôi cảm nhận được điều đó.
Cố gắng trấn an bản thân, tôi bước lại gần bàn thờ để kiểm tra. Khi tôi vừa đứng lên, ánh mắt tôi bắt gặp vị thầy cúng – ông ta cũng có vẻ bất an, mắt liên tục nhìn vào một tờ giấy đỏ đặt trên bàn thờ. Không lâu sau, ông từ từ đứng dậy, bước tới bàn thờ, rút tờ giấy đó xuống, giơ cao trước mặt mọi người và cất giọng đọc to:
> “Kẻ đã mượn thân xác này, xin trả lại nghiệp báo.”
Cả gia đình tôi sững sờ, thậm chí có người rùng mình, sợ hãi. Thầy cúng quay lại nhìn chúng tôi, gương mặt nghiêm trọng:
> “Tờ giấy này là một lá bùa trấn yểm. Nó được đặt ở đây từ trước khi người mất đi, nhằm trói buộc linh hồn. Nay bà ấy đã ra đi, nhưng linh hồn không thể siêu thoát vì oán khí còn đọng lại.”
Lời thầy nói như tiếng sét giữa trời quang. Chồng tôi lúc đó mới thốt lên, giọng nghẹn ngào:
> “Mẹ từng kể rằng bà hay thấy ác mộng, luôn có cảm giác bị ai đó đè nén. Nhưng bà không nói với ai vì sợ làm mọi người lo lắng.”
Mùi hôi thối kia dường như mỗi lúc một nồng hơn. Thầy cúng lập tức thắp thêm nhang, bắt đầu tụng những bài chú dài. Ông bảo mọi người quỳ xuống cầu nguyện để giúp linh hồn mẹ chồng tôi thoát khỏi sự trói buộc. Sau gần một giờ đồng hồ, mùi hôi cũng dần tan biến, không gian trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, thầy cúng quay lại và bảo rằng:
> “Mọi chuyện đã xong. Nhưng có điều các vị nên lưu ý: người đã khuất thường để lại dấu hiệu nếu họ còn điều gì chưa được giải quyết. Đừng bỏ qua những hiện tượng lạ trong nhà, đó có thể là cách họ muốn nhắn nhủ.”
Ngày hôm đó, cả gia đình không ai nói thêm lời nào. Nhưng tôi biết, mỗi người đều mang trong lòng những câu hỏi không lời giải đáp. Lá bùa ấy từ đâu mà có? Và quan trọng hơn, tại sao linh hồn mẹ chồng tôi lại bị trói buộc như thế? Những bí mật ấy có lẽ sẽ mãi mãi được chôn vùi cùng thời gian.