Ngày tân hôn, vừa kết thúc lễ cưới trong không khí rộn ràng, tôi và chồng háo hức bước vào căn phòng ngủ được trang trí lung linh. Nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác riêng tư, mẹ chồng bất ngờ bước vào, tuyên bố một câu làm tôi ngỡ ngàng:
“Hôm nay mẹ ngủ chung với hai đứa nhé. Mẹ có việc cần làm.”
Lòng tôi thoáng khó chịu. Ai lại đi ngủ chung với con trai và con dâu trong đêm tân hôn? Nhưng nghĩ đến ngày đầu làm dâu, tôi cố nén bực, gượng gạo đồng ý.
Tắm rửa xong, tôi thay bộ đồ ngủ mới, xịt chút nước hoa, nằm bên chồng mà lòng vẫn không yên. Mẹ chồng nằm ngay góc phòng, vẻ mặt bình thản, nhưng tôi cảm nhận có điều gì đó không ổn.
Nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng động lạ. Những tiếng sột soạt phát ra từ cuối giường làm tôi lạnh người. Nhẹ nhàng ngẩng đầu dậy, tôi tái mặt khi thấy mẹ chồng đang lúi húi bên vali của vợ chồng tôi. Bà mở từng túi đồ, từng ngăn nhỏ, lôi ra những phong bì mừng cưới rồi cẩn thận đếm từng tờ tiền.
Tôi không dám tin vào mắt mình. Trong đầu trăm ngàn câu hỏi hiện ra: Bà làm vậy để làm gì? Không tin tưởng chúng tôi sao?
Tôi khẽ động đậy, cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Mẹ… mẹ làm gì vậy ạ?”
Mẹ chồng giật mình quay lại, mặt bà thoáng đỏ lên nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Bà đặt lại phong bì vào vali, rồi nói nhỏ:
“Mẹ chỉ kiểm tra xem tiền mừng có đủ không, kẻo họ hàng bỏ thiếu thì con cái lại thiệt thòi. Với cả, đây là thói quen của mẹ từ xưa, không có ý gì đâu.”
Tôi nghẹn lời, không biết nên phản ứng thế nào. Chồng tôi lúc này cũng tỉnh dậy, nhìn mẹ rồi quay sang tôi, khẽ lắc đầu, như muốn nói:
“Thôi, bỏ qua đi, tính mẹ vậy rồi.”
Dù rất khó chịu, tôi quyết định im lặng, nhắm mắt lại coi như không thấy gì. Nhưng trong lòng, hình ảnh bà ngồi đếm từng tờ tiền dưới đuôi giường sẽ mãi là một “kỷ niệm khó quên” trong đêm tân hôn của tôi.