Mẹ chồng tôi vay họ hàng tận 200 triệu để trả nợ cho con gái nhưng lại bắt con dâu đi trả hết, tôi không nói gì chỉ đưa cho bọc đen lớn, bà hí hửng mở ra tưởng tiền mặt, nào ngờ vừa nhìn bà đã ngã lăn ra nhà, chạy vội vào nhà lấy tiền ra trả…

Tôi tên là Hương, 28 tuổi, làm nhân viên văn phòng. Chồng tôi – Nam, con trai cả trong gia đình có hai anh em. Ngày tôi về làm dâu, mọi người hay nói: “Phúc lớn quá mới cưới được con dâu hiền như vậy!” nhưng tôi hiểu mình chỉ là người ngoài trong cái gia đình mà mọi mâu thuẫn luôn âm ỉ, đặc biệt là giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Mẹ chồng tôi, bà Lan, là người phụ nữ kiểu cũ, trọng con trai, thương con gái và đặc biệt rất giỏi “lấy lòng thiên hạ” nhưng lại không ưa con dâu. Em chồng tôi – Ngọc, cô con gái út được bà cưng chiều hết mực, dù đã 25 tuổi nhưng vẫn còn thất nghiệp, tính tình tiểu thư, thích tiêu xài hoang phí.

Cuộc sống làm dâu của tôi khá căng thẳng, nhưng tôi luôn nhịn nhục. Tôi nghĩ đơn giản: giữ được hòa khí trong nhà là giữ được hạnh phúc cho mình.

Một ngày cuối tuần, sau khi dọn dẹp xong bữa sáng, tôi nghe tiếng mẹ chồng gọi Nam vào phòng nói chuyện. Tiếng bà Lan vang lên:

  • “Con Ngọc nó lỡ mượn tiền chơi hụi, giờ vỡ nợ 200 triệu, người ta kéo đến tận nhà đòi. Mẹ vay đỡ họ hàng, nhưng mà… con Nam nó lo cho mẹ đi!”

Nam im lặng một lúc, rồi đáp:

  • “200 triệu đâu phải số tiền nhỏ, mẹ để từ từ vợ chồng con tính. Sao Ngọc lớn rồi mà còn làm khổ mẹ vậy?”

Bà Lan đập tay xuống bàn cái rầm:

  • “Chị mày sai thì có mẹ lo. Vợ chồng mày đi làm lương tháng hai chục triệu, chẳng lẽ không giúp nổi?”

Tôi đứng bên ngoài mà trong lòng ngổn ngang. Số tiền lớn như vậy, vợ chồng tôi đâu dư dả. Hơn nữa, đó là nợ của em chồng, tại sao chúng tôi lại phải chịu?

Buổi tối, Nam kể lại câu chuyện cho tôi, giọng anh buồn bã:

  • “Mẹ nói em Ngọc bị người ta dí, giờ phải trả ngay. Nhà mình không trả chắc mẹ suy sụp mất.”

Tôi thở dài:

  • “Đó là nợ của em Ngọc. Mẹ làm vậy có công bằng với anh và em không? Mình cũng đâu có dư dả gì…”

Nam ôm đầu không nói gì. Anh thương mẹ, nhưng cũng áy náy với tôi. Tôi biết Nam sẽ chọn cách gồng gánh trả nợ, vì anh là người con hiếu thảo. Nhưng lần này, tôi quyết không thể im lặng.

Hai ngày sau, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng đầy vẻ trách móc:

  • “Con dâu à, chuyện nhà mình không lẽ con không giúp? Chị chồng con khổ vậy, con làm dâu mà không biết lo sao?”

Tôi cắn răng nhịn nhục:

  • “Mẹ để con suy nghĩ.”

Nói rồi, tôi quay người đi, nước mắt nghẹn đắng. Tại sao lúc nào con dâu cũng là người phải chịu thiệt?

Hôm sau, tôi đến ngân hàng, rút hết số tiền tiết kiệm còn lại của mình và mượn thêm từ bạn bè. Nhưng không phải để đưa tiền mặt cho bà Lan.

Tôi quyết định sẽ dạy mẹ chồng một bài học. Tôi mua một chiếc túi lớn màu đen, loại túi siêu thị bằng vải bố, rồi nhét vào đó đủ thứ: giấy báo cũ, quần áo rách, vỏ hộp carton… tất cả đều được bọc kín và đè nặng như một bọc tiền khổng lồ.

Khi đưa chiếc bọc đen về nhà, tôi nói với bà Lan bằng giọng bình thản:

  • “Mẹ, đây là số tiền con chuẩn bị để mẹ đi trả nợ cho chị Ngọc.”

Mắt bà Lan sáng lên, khuôn mặt hớn hở:

  • “Ôi trời ơi, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi. Mẹ biết con là người tốt mà!”

Bà hí hửng ôm bọc đen vào lòng. Tôi đứng yên, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Chiều hôm đó, bà Lan gọi vài người họ hàng tới chứng kiến “con dâu tốt bụng trả nợ thay cho em chồng”. Tôi đứng bên góc nhà nhìn mọi việc diễn ra. Bà đặt chiếc bọc đen lên bàn, cười tươi rói:

  • “Đây, con dâu tôi nó lo hết cả rồi. Tôi nói rồi, nhà tôi đoàn kết lắm!”

Mọi người trầm trồ khen ngợi, rồi bảo bà mở ra để “xem mặt mũi 200 triệu”. Bà Lan vui sướng, cẩn thận mở từng lớp bọc.

Nhưng vừa mở ra, bà chết sững.

Bên trong toàn giấy báo, vỏ lon, áo quần cũ. Một tờ giấy nhỏ đặt trên cùng với dòng chữ:

“Tiền con không có, chỉ có đống này để trả tình nghĩa của mẹ thôi!”

Mặt bà Lan tái mét, rồi chuyển sang đỏ bừng vì tức giận. Bà thét lên:

  • “Cái gì thế này? Cô… cô Hương!”

Những người họ hàng xung quanh nhìn nhau, bối rối. Họ bắt đầu xì xào:

  • “Sao lại có chuyện như vậy?”
  • “Tiền không có mà nói có, làm mất mặt gia đình quá!”

Bà Lan đứng không vững, ngã phịch xuống sàn nhà. Cả nhà nháo nhào đỡ bà dậy. Tôi lạnh lùng bước tới, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng:

  • “Mẹ à, 200 triệu không phải số tiền nhỏ. Mẹ bắt vợ chồng con trả nợ cho chị Ngọc, nhưng còn công bằng nào cho tụi con? Nếu chị làm sai thì phải chịu trách nhiệm, không phải đổ hết cho người khác.”

Mọi người xung quanh im lặng. Nam vừa về đến nhà, thấy cảnh tượng ấy liền chạy tới. Anh nhìn tôi đầy kinh ngạc, rồi quay sang mẹ:

  • “Mẹ, chuyện này là sao?”

Bà Lan khóc ầm lên:

  • “Vợ con nó làm bẽ mặt mẹ! Nó… nó đưa bọc giấy này cho mẹ, bảo là 200 triệu!”

Nam nhìn tôi. Tôi nói bình tĩnh:

  • “Em không sai. Tiền của vợ chồng mình phải lo cho gia đình nhỏ. Đây là bài học để mẹ hiểu rằng không phải lúc nào con dâu cũng phải gánh mọi trách nhiệm.”

Bà Lan sau hôm ấy nằm liệt giường cả ngày vì xấu hổ. Nhưng điều tôi không ngờ là mẹ chồng đã thay đổi. Có lẽ sự việc hôm đó khiến bà nhận ra mình đã sai.

Một tuần sau, bà gọi tôi và Nam vào phòng. Giọng bà nhỏ nhẹ:

  • “Hương, mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi. Chuyện của em Ngọc, mẹ sẽ bảo nó tự giải quyết. Mẹ không nên bắt tụi con phải chịu khổ như vậy.”

Tôi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Nam nắm tay tôi, nhìn mẹ nói:

  • “Mẹ hiểu như vậy là tốt rồi. Con mong cả nhà mình thương nhau đúng cách.”

Cuối cùng, số nợ của Ngọc được giải quyết khi bà Lan quyết định bán đi miếng đất bà giữ làm của hồi môn cho con gái. Ngọc sau cú sốc đó cũng thay đổi, tìm một công việc ổn định để tự lo cho bản thân.

Còn tôi, sau bao nhiêu chuyện, cũng nhận ra rằng: đôi khi, im lặng nhịn nhục không phải là cách tốt nhất. Có lúc mình phải đứng lên bảo vệ bản thân để giữ gìn sự công bằng trong cuộc sống.

Cuộc sống gia đình tôi từ đó trở nên êm ấm hơn. Mẹ chồng không còn cay nghiệt với tôi như trước, còn tôi cũng học cách yêu thương bà nhiều hơn. Câu chuyện về “chiếc bọc đen lớn” ngày nào vẫn được mọi người nhắc lại như một giai thoại đầy hài hước, nhưng với tôi, đó là một bài học quý giá.

Bởi vì đôi khi, để người khác thay đổi, mình cần dũng cảm để làm điều khác biệt.