Chấp nhận làm b::ồ nh::í của đại gia. Tôi được anh bao cho 1 phòng ở căn chung cư cao cấp. Mỗi tuần anh ghé qua vài lần rồi về với vợ con. Một hôm đang nấu ăn dở, tôi nghe tiếng bấm chuông cửa vừa mở ra thì vợ anh nhét vào người tôi 1 cục tiền rồi đi thẳng….và rồi …

Người ta bảo, tình yêu đôi khi không cần lý do, nhưng tôi thì biết rất rõ lý do khiến mình bước vào mối quan hệ này. Tuổi trẻ tôi từng có những mơ ước giản dị, nhưng cuộc đời khắc nghiệt khiến những giấc mơ ấy trở nên xa vời. Mẹ bệnh nặng, em trai cần tiền đóng học phí, còn tôi, một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố, làm công việc lương ba cọc ba đồng, lại không đủ để chống đỡ.

Rồi anh xuất hiện – người đàn ông thành đạt, giàu có và sẵn sàng cho tôi một cuộc sống mà trước đây tôi chỉ dám nhìn qua ô cửa kính của các tòa nhà cao cấp. Anh không hứa hẹn nhiều, chỉ bảo sẽ lo cho tôi cuộc sống đầy đủ, miễn là tôi chấp nhận giữ im lặng và không can thiệp vào gia đình anh. Và thế là, tôi trở thành “bồ nhí”.

Căn hộ chung cư cao cấp mà anh thuê cho tôi nằm ở trung tâm thành phố, đầy đủ tiện nghi, đẹp hơn bất cứ nơi nào tôi từng ở. Anh ghé qua vài lần mỗi tuần, mang theo những món quà đắt tiền, từ túi xách, giày cao gót đến cả nữ trang lấp lánh. Với anh, tôi giống như một món đồ trang trí lặng lẽ trong cuộc sống bận rộn. Chúng tôi hiếm khi nói về tương lai hay cảm xúc, mọi thứ diễn ra như một thỏa thuận mà cả hai đều ngầm hiểu.

Vợ ngoại tình sinh con với nhân tình, hành động của người chồng khiến chị  suy sụp

Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ quen với cuộc sống này. Tiền bạc khiến mọi thứ dễ dàng hơn – mẹ tôi được chữa bệnh, em tôi tiếp tục đi học, và tôi cũng có thể sống trong sự xa hoa mà bao người mơ ước. Nhưng cảm giác cô đơn thì ngày một lớn dần. Anh đến rồi đi, để lại tôi với những ngày dài quanh quẩn trong căn hộ lộng lẫy nhưng trống trải. Những bữa cơm tôi chuẩn bị cho anh thường chỉ được ăn một nửa, bởi anh vội vàng trở về với gia đình.

Rồi hôm đó, một ngày như bao ngày khác, tôi đang nấu dở bữa tối. Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi nghĩ là anh, nhưng khi mở cửa, người đứng đó lại là một người phụ nữ. Chị ấy đẹp, vẻ đẹp của sự mặn mà và quyền lực. Đôi mắt chị nhìn thẳng vào tôi, không giận dữ, không oán trách. Trước khi tôi kịp lên tiếng, chị nhét vào tay tôi một cọc tiền, rồi lạnh lùng nói:

Đây là tiền bồi thường. Cô nhận lấy, rời khỏi đây, và đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy nữa.

Nói xong, chị quay lưng bước đi, để lại tôi đứng chết lặng trước cửa. Tôi nhìn cọc tiền trên tay, trong đầu rối bời với hàng nghìn suy nghĩ. Tiền, rất nhiều tiền. Nhưng cảm giác lúc ấy, không phải là hạnh phúc, mà là nỗi nhục nhã, trống rỗng.

Tôi đóng cửa lại, ngồi sụp xuống sàn. Những ngày tháng qua lần lượt hiện về trong tâm trí tôi – những lần anh đến, những câu chuyện dang dở, những món quà đắt tiền. Tôi nhận ra, trong mối quan hệ này, mình không chỉ là người ngoài cuộc, mà còn là kẻ chen vào phá vỡ hạnh phúc của một gia đình.

Đêm đó, tôi gọi điện cho anh. Khi anh nghe máy, giọng tôi run rẩy:

  • Vợ anh đến gặp em.

Bên kia, anh im lặng. Sau một hồi, anh chỉ nói:

  • Anh xin lỗi. Anh sẽ thu xếp mọi chuyện.

Tôi bật cười, nhưng tiếng cười nghe như nấc nghẹn. “Thu xếp” nghĩa là gì? Là đưa tôi đi nơi khác, hay tiếp tục một vòng lặp lén lút? Tôi biết mình cần phải làm gì. Sáng hôm sau, tôi rời khỏi căn hộ, để lại chìa khóa và một mẩu giấy ngắn:

  • Cảm ơn anh vì tất cả. Nhưng em không thể sống như thế này nữa.

Rời khỏi căn hộ, tôi quay lại cuộc sống trước đây, nhưng lần này với một trái tim nhẹ nhõm hơn. Tiền bạc không thể mua được tất cả, và cái giá của sự xa hoa đôi khi là những vết thương không thể lành. Tôi hiểu rằng, chỉ khi tự đứng trên đôi chân mình, tôi mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.

Cuộc sống sau này dù có khó khăn, tôi vẫn không hối hận vì đã bước ra khỏi mối quan hệ ấy. Bởi lẽ, tôi chọn giữ lại lòng tự trọng của mình, hơn là sống trong một “lồng son” rực rỡ nhưng trống rỗng.