Cuộc hôn nhân tưởng chừng êm đẹp của vợ chồng tôi lại có ngày rơi vào căng thẳng chỉ vì… một chục trứng gà. Câu chuyện tưởng như đùa này đang khiến tôi trăn trở không biết mình sai hay đúng, và liệu gia đình nhỏ này có vượt qua được sóng gió do điều nhỏ nhặt ấy gây ra?
Ảnh minh họa.
Hành trình về quê và món quà quê đầy bất ngờ
Cuối tuần vừa qua, tôi và chồng cùng con nhỏ vượt hơn 200 km về quê thăm bố mẹ chồng. Vì công việc bận rộn, con nhỏ còn vất vả, nên việc về quê là cả một dịp hiếm hoi và quý giá. Bố mẹ chồng cũng rất trân trọng, mẹ chồng còn đi chợ từ sáng sớm mua cua về làm lẩu chiêu đãi.
Khi chúng tôi lên đường trở về thành phố, mẹ chồng dúi vội vào tay tôi túi trứng gà quê, nói rằng đó là trứng gà nhà nuôi, sạch và bổ, mang lên để nấu cháo cho cháu. Ban đầu tôi từ chối vì đường xa lại lỉnh kỉnh đồ đạc, nhưng mẹ chồng tha thiết nài nỉ, chồng tôi lại thốt lên một câu làm tôi chạnh lòng: “Khinh quà nhà quê à mà không nhận?”. Không muốn làm mất lòng ai, tôi đành cầm túi trứng, dù biết chắc việc mang chúng trên chuyến xe khách chật cứng sẽ chẳng hề dễ dàng.
Từ mùi tanh đến mâu thuẫn bùng nổ
Những gì tôi lo lắng đã thành sự thật. Xe khách đông người, tôi vừa bế con, vừa xách túi trứng, chen chúc lên xe mà chẳng được chồng giúp đỡ. Trong lúc hỗn loạn, một vài quả trứng bị vỡ, và chẳng mấy chốc, mùi tanh bắt đầu lan khắp xe.
Người ngồi cạnh tôi thì thở dài bịt mũi, có người còn châm chọc rằng tôi không đóng bỉm cho con. Căng thẳng dâng cao khi có hành khách nôn ọe vì mùi hôi, khiến tôi buộc phải xin tài xế dừng xe để vứt bỏ túi trứng. Chồng tôi, ngồi ngay cạnh, vẫn im lặng không nói lời nào, nhưng khuôn mặt đầy vẻ khó chịu như muốn trút hết lên tôi.
Về đến nhà, thay vì thông cảm, anh lập tức vứt hành lý xuống đất, chỉ tay mắng tôi: “Cô giỏi thật! Trứng gà bố mẹ tôi để dành cho con cái mà cô nỡ lòng nào vứt bỏ dọc đường!” Tôi cũng chẳng chịu nhún nhường, lớn tiếng cãi lại: “Anh tiếc thì sao anh không cầm? Trứng vỡ tan nát hết, giữ làm gì?”
Câu chuyện chẳng dừng ở đó. Trong cơn giận dữ, chồng tôi đập vỡ chiếc ti vi, bỏ ra ngoài ăn tối, rồi ngủ luôn ở phòng khách.
Nỗi bức xúc của người vợ và câu hỏi chưa lời đáp
Sáng hôm sau, không một lời làm lành. Tôi bế con mà lòng đầy ấm ức. Chồng cho rằng tôi cố tình để trứng vỡ, coi khinh quà của bố mẹ chồng. Còn tôi, chỉ thấy sự bất công khi anh vì sĩ diện mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Tôi không muốn xuống nước trước, bởi nếu làm vậy, tôi sẽ mãi là người nhún nhường, còn chồng thì không bao giờ nhận ra cái sai của mình. Nhưng liệu quyết định giữ im lặng này có khiến hôn nhân càng thêm căng thẳng?
Quý độc giả, trong câu chuyện này, ai đúng ai sai? Phải chăng vì một túi trứng mà chúng tôi đang tự đánh mất sự hòa hợp từng vun đắp? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên!