Sinh được 2 mụn con gái, nhưng vợ tôi không hài lòng vì nuôi t::ốn cơm gạo, sau này đi lấy chồng thì không có ai chăm sóc. Thế mà nay vợ muốn g::ả con gái cho chồng Hàn để có tiền mua nhà cho em ruột, tôi ngăn cản nhưng cô ấy kiên quyết, còn nói 1 câu…

Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi vợ tôi – Lan – ngồi cạnh bàn ăn, mắt nhìn xa xăm rồi buột miệng:
“Ông ạ, con gái lớn nhà mình năm nay cũng 23 rồi, hay là gả nó cho người Hàn Quốc đi. Được tiền hồi môn, mình mua cái nhà cho thằng Bình, chứ nó khổ quá!”

Tôi sững người, buông đũa xuống bàn. Lời Lan vừa nói như dao đâm vào tim tôi. Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Cô nói gì kỳ vậy? Con gái mình gả đi mà không nghĩ đến hạnh phúc của nó à? Với lại, thằng Bình là em cô, tự nó phải lo cho cuộc sống của nó chứ.”

Lan không nhìn tôi, chỉ lắc đầu:
“Ông không hiểu đâu. Phận con gái sau này cũng là của người ta, mình lo gì nhiều. Lấy chồng Hàn Quốc vừa được tiền, vừa có cuộc sống sung túc. Hơn nữa, em trai tôi là người nhà mình, mình không giúp nó thì ai giúp?”

Tôi nghẹn lời. Lòng tôi như thắt lại khi nghĩ đến con gái lớn, Ly, cô bé ngoan ngoãn và giàu lòng tự trọng. Từ nhỏ, Ly đã luôn cố gắng để không làm phiền cha mẹ. Nghe Lan nói, tôi biết mình phải ngăn cản chuyện này bằng mọi giá.

Ly là một cô gái hiền lành, sống nội tâm. Khi nghe phong phanh chuyện mẹ muốn gả mình sang Hàn Quốc, Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ rút vào phòng. Một buổi tối, tôi thấy cửa phòng con khép hờ, ánh sáng lờ mờ hắt ra. Tôi đẩy cửa bước vào. Ly ngồi co ro trên giường, tay ôm gối, mắt đỏ hoe.

Lấy chồng Hàn Quốc, câu chuyện không dễ dàng - Báo VnExpress

“Con nghe mẹ nói hết rồi, đúng không?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Ly gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Ba ơi, con không muốn lấy chồng xa. Con muốn sống gần ba mẹ, gần em con. Nhưng mẹ cứ ép con, con sợ lắm.”

Tôi ôm lấy con, lòng đầy xót xa. Tôi biết Lan là người thực dụng, nhưng không ngờ cô ấy có thể đặt lợi ích gia đình lên trên hạnh phúc của chính con gái mình.

Mặc cho tôi khuyên nhủ, Lan vẫn giữ ý định gả con. Cô âm thầm liên lạc với một người môi giới hôn nhân, thậm chí còn sắp xếp để Ly gặp mặt một người đàn ông Hàn Quốc thông qua video. Tôi phát hiện ra khi tình cờ thấy tin nhắn trên điện thoại cô.

“Cô làm cái gì thế? Con gái mình là người, không phải món hàng để mua bán!” – Tôi quát.

Lan cười nhạt:
“Ông cứ sống với mấy lý tưởng của mình đi. Tôi nghĩ xa hơn ông nhiều. Con bé lấy chồng giàu, mình đỡ lo. Thằng Bình lại có nhà, không tốt hơn sao?”

“Cô nói thế mà nghe được à? Con gái mình là để yêu thương, không phải để cô mang ra đổi lấy cái nhà cho em trai cô!”

Lan trừng mắt nhìn tôi, rồi lạnh lùng nói một câu khiến tôi chết lặng:
“Con gái cũng chỉ là của người khác. Ông lo xa làm gì.”

Cuộc sống trong nhà ngày càng ngột ngạt. Ly, dù hiền lành và ít nói, nhưng trong ánh mắt của con, tôi bắt đầu thấy một sự quyết tâm lạ thường. Một buổi tối, khi cả nhà đang ngồi trong phòng khách, Ly bất ngờ bước ra. Cô con gái tôi ngày thường rụt rè nay đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng lên nhưng đôi bàn tay nắm chặt đến mức run rẩy.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói,” giọng Ly nhẹ nhưng đầy kiên quyết, làm cả tôi và Lan đều ngẩng lên.

Lan đặt tờ báo xuống, thoáng nhíu mày:
“Con lại định nói về chuyện cưới xin à? Mẹ đã quyết định rồi.”

Ly cắn môi, mắt ngấn nước, nhưng con không khóc.
“Mẹ, con biết mẹ lo cho gia đình, lo cho em trai mẹ, nhưng mẹ có bao giờ nghĩ đến con chưa? Con không phải món đồ để trao đổi lấy tiền hay một ngôi nhà. Con là con người, con cũng có ước mơ, có cảm xúc. Con muốn được sống cuộc đời của mình.”

Lan thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó, bà nghiến răng, giọng lạnh lùng:
“Con nghĩ mẹ không thương con à? Mẹ làm thế cũng vì lo cho con thôi. Lấy chồng Hàn Quốc, con sẽ sung sướng hơn ở cái đất nước nghèo nàn này.”

Ly nhìn mẹ, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào:
“Sung sướng à, mẹ? Con không cần những thứ xa hoa đó, con chỉ muốn sống gần ba mẹ, gần em con. Con muốn được làm điều con thích, được chọn người con yêu. Con có công việc, con có đôi tay, con sẽ tự lo được cho cuộc sống của mình và gia đình. Nhưng nếu mẹ ép con, con sẽ không làm theo.”

Căn phòng im lặng. Lan nhìn chằm chằm vào con gái, đôi mắt bà lóe lên sự giận dữ nhưng rồi dần dịu lại. Bàn tay bà đặt trên đùi, khẽ run. Câu nói của Ly dường như chạm đến một góc sâu trong tâm hồn bà.

“Con… con nghĩ mẹ không thương con sao?” – Lan khẽ nói, giọng lạc đi. “Mẹ làm vậy… mẹ chỉ muốn con có cuộc sống tốt hơn. Mẹ đã hy sinh cả đời cho gia đình này, mẹ chỉ mong con không phải khổ như mẹ.”

Ly bước đến, nắm lấy tay mẹ, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Mẹ, con biết mẹ thương con. Nhưng cách mẹ đang làm không phải là tình thương. Đừng ép con sống một cuộc đời mà con không muốn. Con xin mẹ.”

Lan cúi đầu, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Có lẽ bà đang đối diện với một sự thật mà bấy lâu nay bà cố gắng chối bỏ: tình yêu không phải là sự kiểm soát, mà là sự thấu hiểu và để con cái được sống là chính mình.

Lan không còn nhắc đến chuyện gả Ly cho người Hàn nữa. Cô bắt đầu im lặng nhiều hơn, có lẽ đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi biết mâu thuẫn giữa chúng tôi chưa thể giải quyết ngay, nhưng tôi tin rằng tình yêu thương chân thành có thể thay đổi mọi thứ.

Ly vẫn ở bên chúng tôi, sống cuộc đời mà con mong muốn. Tôi nhận ra, giá trị lớn nhất của một gia đình không phải là tiền bạc, mà là sự tôn trọng và yêu thương. Dù khó khăn đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh các con mình. Vì chúng là điều quý giá nhất mà tôi có trong đời.