CHIA THỪA KẾ. Anh Thành bị đ::ộ:t q::uỵ và ra đi ở tuổi 41 đầy thanh xuân và thành đạt. Vừa a:n t:áng xong thì cha mẹ ruột của Thành đã…dọn tư trang tới nhà vợ chồng Thành- Ngọc ở. Cha Thành bảo “Tài sản thằng Thành để lại, cái căn nhà bốn tầng trong khuôn viên ba trăm mét vuông với hai mặt tiền này, là của cha mẹ một nửa, con Ngọc đừng mong “n::u:ốt tr::ọn”. Thì ra họ dọn đến nhà con trai (vừa mất) để tranh chia thừa kế chứ không phải đến để chia sẻ những mất mát hay trông con cháu phụ con dâu trong những ngày rối rắm này…Để rồi hôm đó vợ lên tiếng ….

CHIA THỪA KẾ
Anh Thành bị đột quỵ và ra đi ở tuổi 41 đầy thanh xuân và thành đạt. Vừa an táng xong thì cha mẹ ruột của Thành đã…dọn tư trang tới nhà vợ chồng Thành- Ngọc ở.
Cha Thành bảo “Tài sản thằng Thành để lại, cái căn nhà bốn tầng trong khuôn viên ba trăm mét vuông với hai mặt tiền này, là của cha mẹ một nửa, con Ngọc đừng mong “nuốt trọn”.
Thì ra họ dọn đến nhà con trai (vừa mất) để tranh chia thừa kế chứ không phải đến để chia sẻ những mất mát hay trông con cháu phụ con dâu trong những ngày rối rắm này.
Hai con gái của Thành, đứa lớp 4, đứa lớp 1 vẫn còn cần mẹ đưa đón. Nhiệm vụ này ngày trước là của Thành, cứ cha đi làm thì chất con lên xe, đưa cò vào trường thì cha mới đi làm, rất tiện đường.
Bây giờ Ngọc phải đưa con đi học rồi mới quay lại cung đường 10km để làm việc cần làm. Chạy đi chạy lại giải quyết những giấy tờ, hồ sơ, hợp đồng mà công ty xây dựng Thành Ngọc còn vướng vấp với khách hàng.
Bao nhiêu là tất bật, nhưng nhìn cảnh nhà cửa bừa bộn sau mỗi chiều còn bực tức hơn. Vì cha mẹ chồng cứ ăn uống, tắm giặt rồi bày bừa ra đó, chờ Ngọc về dọn cho “đúng đạo dâu con”
Mà “đạo” gì kì cục vậy? Khi mà 14 năm trước ông bà đâu có cầm trầu cau đi cưới Ngọc. Ông bà bảo rằng nhà Ngọc ở quê, nghèo nàn như vậy thì chỉ có “đào mỏ” Thành thôi, yêu thương gì mà cưới!
Rồi hai bậc cha mẹ ấy còn ra yêu sách với Thành rằng “Mày quyết định lấy con Ngọc thì ra khỏi nhà tao ngay. Chỉ có hai bàn tay trắng xem hai đứa mày sống làm sao”.
Thật ra ông bà nói đúng
Nhà Ngọc nghèo và ở quê. Ngọc chỉ là nhân viên văn phòng của một công ty xây dựng tư nhân. Thành thì mới tốt nghiệp đại học, còn đang xin việc làm.
Chồng tôi bức xúc vì bố mẹ chia tài sản không công bằng
Nhưng rồi ông trời không đóng hết mọi cánh cửa của ai bao giờ.
Chỗ làm của Ngọc cần phát triển thị trường xây dựng theo phương cách “chìa khóa trao tay”. Ngành học xây dựng của Thành xem ra có việc làm rồi.
Vậy là Thành được nhận vào làm cùng công ty với Ngọc. Họ ra ủy ban phường đăng ký kết hôn chứ không có xe hoa áo cưới gì cả. Rồi chắt chiu lương bổng, ở nhà trọ mười sáu mét vuông suốt mấy năm liền.
Sau ba năm làm việc và dành dụm thì họ sinh con. Cùng lúc ấy, Thành cũng đủ vốn để góp cổ phần với công ty xây dựng ấy.
Thêm tám năm nữa, Thành đã đủ sức tạo dựng cho vợ con một căn nhà riêng to đẹp và họ cũng là ông bà chủ công ty xây dựng nhà ở cho người có thu nhập thấp. Cùng lúc này thì hai em trai của Thành mất việc, họ tìm người anh mà hơn 10 năm qua bị cha mẹ hắt hủi.
Thành vui vẻ giúp đỡ các em, từ hai ông thợ hồ học việc đã dần lên đến thợ nhất với lương hướng ổn định.
Làm ăn đang khấm khá thì bỗng nhiên Thành kêu mệt thường xuyên. Ngọc xót chồng, bảo anh nhận công trình ít lại để quan tâm sức khỏe. Nhưng Thành nói rằng “Đang thời làm ăn được phải ráng chứ vợ ơi! Ai cũng chỉ có một thời thôi”.
Vậy là những thang thuốc bắc giải độc gan, bồi dưỡng sức khỏe được Ngọc cần mẫn sắc cho chồng uống mỗi ngày.
Nhưng bia rượu thì không bỏ được. Dân xây dựng mà. Có khi chỉ qua một cuộc bia mà ký được cả cái hợp đồng bạc tỉ đấy!
Rồi Thành đột quỵ.
Sau tang ma, bao nhiêu là việc cần giải quyết mà cảnh nhà vẫn bừa bộn vì cha mẹ chồng thì bày biện càng khiến Ngọc kiệt sức.
Nhẫn nhịn mãi đến khi tròn 49 ngày của chồng thì Ngọc…mời công an đến nhà.
Những hình ảnh của cha mẹ Thành được trích xuất từ camera về việc họ bày bừa và cố tình phá hư hỏng những vật dụng trong nhà như đập tivi, phá cửa kính, phun nước vào giàn âm thanh, rạch nát da ghế sa-lon…đã khiến họ không thể nào chối cãi.
Công an cho biết, ông bà đã “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” và “hủy hoại tài sản”.
Mẹ Thành nhảy đổng lên. Người đàn bà bảy mươi mà khỏe mạnh lạ thường, bà vừa nhảy dựng vừa la hét rằng “Con Ngọc nó là đồ ăn cướp, 14 năm trước nó cướp con trai của tui, bây giờ nó muốn cướp tài sản của con trai tui”
Công an yêu cầu bà bình tĩnh.
Việc đâu còn có đó. Tài sản anh Thành để lại, tất nhiên sẽ có phần của ông bà
Nhưng nợ anh ấy để lại, ông bà cùng phải có trách nhiệm.
Và ngôi nhà bốn tầng cùng thửa đất này đã thế chấp ngân hàng đến vài tỉ để thành lập công ty xây dựng Thành Ngọc.
Ngoài ra các khoản nợ theo thống kê tạm thời cũng lên đến bạc tỉ. Tất cả tài sản và nợ nần của người mất đều sẽ được chia đều cho vợ/chồng và cha mẹ của người đó. Pháp luật đã quy định rõ ràngnhư vậy.
Chúng tôi là công an địa phương, vì nể ông bà lớn tuổi nên đến để thông báo vậy. Còn mọi việc sẽ do tòa án giải quyết.
Nếu ông bà còn xâm nhập gia cư bất hợp pháp và cố tình phá hoại tài sản mà camera ghi lại được như trước nay thì chưa biết ông bà nhận được bao nhiêu tài sản của anh Thành nhưng phạm tội và phải bồi thường là có thật.
Bây giờ họ mới lục đục kéo vali ra về, sau khi không quên “hăm” dọa rằng sẽ cho Ngọc “biết tay”.
Cuộc đời có những khúc quanh nghiệt ngã quá trời ơi!