Ngày mẹ gọi các con về họp gia đình, tôi biết thời khắc đau lòng ấy đã đến. Mẹ đã chống chọi với căn bệnh ung thư suốt gần hai năm, nhưng sức khỏe của bà ngày một yếu dần. Dù ai cũng cố gắng níu kéo, nhưng có lẽ mẹ đã chấp nhận đối diện với sự thật.
Buổi họp gia đình hôm đó diễn ra trong căn phòng khách nhỏ của mẹ, nơi mà chúng tôi đã lớn lên với biết bao kỷ niệm. Mẹ nằm trên chiếc giường nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhưng mệt mỏi.
Mẹ yếu ớt nói:
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi. Mẹ không có nhiều của cải, nhưng muốn phân chia rõ ràng để các con không xảy ra tranh chấp sau này.”
Tôi và anh trai gật đầu, lòng trĩu nặng. Chúng tôi không phải là những người tham lam, nhưng ai cũng hiểu rằng lời mẹ lúc này là di chúc cuối cùng.
Mẹ tiếp lời:
“Con gái, mẹ để lại cho con 10 triệu đồng. Còn con trai, mẹ để lại cho con cả căn nhà.”
Tôi bất ngờ, không phải vì giá trị của tài sản, mà bởi sự chênh lệch quá lớn. Nhưng tôi không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Tôi biết mẹ luôn có lý do của bà.
Một tuần sau, mẹ trút hơi thở cuối cùng. Đó là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Cả gia đình chìm trong nỗi đau mất mát.
Sau lễ tang, tôi quyết định ra ngân hàng để rút khoản tiền 10 triệu mẹ để lại. Mẹ đã dặn kỹ rằng số tiền này là tất cả những gì bà muốn dành riêng cho tôi. Trong lòng, tôi cảm thấy ấm áp vì tình thương của mẹ, dù chỉ là một khoản nhỏ.
Khi đến quầy giao dịch, tôi đưa giấy tờ và nói với nhân viên rằng mình muốn rút khoản tiền 10 triệu. Người nhân viên kiểm tra một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bối rối.
“Chị có chắc là chị chỉ muốn rút 10 triệu không?”
Tôi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao lại hỏi thế? Đó là số tiền mẹ tôi để lại cho tôi.”
Người nhân viên nhìn tôi thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
“Tài khoản này hiện có… 2 tỷ đồng.”
Câu nói của nhân viên ngân hàng như sét đánh ngang tai. “Hai tỷ đồng? Mẹ tôi chỉ nói là 10 triệu cơ mà!” Tôi vội vàng yêu cầu kiểm tra lại, nhưng kết quả không thay đổi. Trong tài khoản đứng tên tôi, số tiền chính xác là 2 tỷ đồng.
Cảm xúc trong tôi lúc đó là một mớ hỗn độn. Tôi không biết nên vui hay buồn, bởi đây không chỉ là sự bất ngờ mà còn là một dấu hỏi lớn về quyết định của mẹ.
Tối hôm đó, tôi trở về căn nhà cũ, nơi mẹ từng sống. Ngồi trong căn phòng quen thuộc, tôi bắt đầu tìm kiếm những kỷ vật của mẹ, hy vọng có thể tìm ra câu trả lời. Và rồi, trong một ngăn kéo nhỏ, tôi thấy một lá thư được mẹ để lại, trên phong bì ghi dòng chữ: “Gửi con gái yêu của mẹ.”
Tôi run run mở thư. Những dòng chữ nghiêng ngả hiện ra trước mắt:
“Con gái yêu của mẹ,
Khi con đọc được lá thư này, có lẽ mẹ đã không còn bên cạnh con nữa. Mẹ biết, suốt cuộc đời con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Là con gái, con luôn nhường nhịn anh trai, luôn cố gắng sống tốt mà không bao giờ đòi hỏi gì cho mình.
10 triệu đồng mẹ nói với con không phải là tất cả. Mẹ để lại số tiền lớn trong tài khoản của con vì mẹ muốn con tự quyết định cuộc sống của mình. Căn nhà mẹ để lại cho anh trai, vì mẹ biết nó là nơi chứa đựng ký ức của anh ấy và gia đình nhỏ của anh. Nhưng mẹ cũng biết rằng, con cần có sự độc lập và khả năng tự chăm lo cho tương lai.
Đừng trách mẹ vì đã không nói rõ ngay từ đầu. Mẹ chỉ muốn con hiểu rằng, giá trị của tình thân không nằm ở tài sản được chia, mà là ở cách các con yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau.
Hãy sống hạnh phúc, con nhé.
Mẹ yêu con.”
Đọc đến đây, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi nhớ về những ngày tháng sống bên mẹ, nhớ cách bà luôn âm thầm quan tâm và chăm sóc tôi, dù đôi khi tôi không nhận ra điều đó.
Tôi hiểu rằng, mẹ không chỉ chia tài sản mà còn gửi gắm bài học về tình yêu thương và sự thấu hiểu giữa các thành viên trong gia đình. Số tiền 2 tỷ không chỉ là một khoản tài sản, mà còn là niềm tin mẹ dành cho tôi, là lời nhắc nhở rằng tôi có quyền sống hạnh phúc và tự chủ.
Sau hôm đó, tôi quyết định không nói cho anh trai biết về số tiền này. Tôi tin rằng, mẹ đã có lý khi giữ bí mật với anh. Tôi cũng không muốn tài sản làm rạn nứt tình cảm giữa chúng tôi.
Tôi dùng một phần số tiền để giúp đỡ gia đình anh trong những lúc khó khăn, phần còn lại tôi đầu tư vào một tương lai tốt hơn cho chính mình.
Dù mẹ đã rời xa, nhưng tình yêu và bài học bà để lại sẽ mãi mãi là ngọn đèn soi sáng con đường của tôi. Tài sản lớn nhất của mẹ không nằm ở những con số, mà là ở tình yêu thương vô bờ mà bà dành cho các con.