Anh là một doanh nhân thành đạt, bận rộn với những hợp đồng lớn, những chuyến công tác dài ngày và các buổi họp quan trọng. Chị, ngược lại, từng là giáo viên Toán tại một trường phổ thông trung học chuyên danh tiếng trong thành phố. Dù mức lương giáo viên không cao, nhưng với chị, đó là công việc mơ ước từ thuở nhỏ, là niềm tự hào của bản thân và gia đình.
Khi sinh cháu gái đầu lòng, nghe theo lời khuyên của chồng, chị chấp nhận từ bỏ công việc yêu thích để ở nhà chăm sóc con. Thời gian đầu, chị cảm thấy quyết định này thật sáng suốt. Chị có thể toàn tâm toàn ý lo cho gia đình mà không phải vất vả với giáo án hay những giờ giảng căng thẳng. Nhưng rồi, chỉ sau vài tháng, chị bắt đầu nhận ra sự trống trải, thiếu hụt trong cuộc sống.
Tiền bạc anh đưa không thiếu, nhưng thứ chị cần là sự chia sẻ, quan tâm lại ngày càng vắng bóng. Anh mặc nhiên coi đó là trách nhiệm “phải làm” của chị. Buổi sáng, anh thức dậy có sẵn bữa điểm tâm nóng hổi, chiều tối về cơm nước tươm tất, nhưng những lời hỏi han, quan tâm của anh dành cho chị dường như đã bị công việc cuốn đi.
Ba năm trôi qua, mối quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên xa cách. Những lần chị góp ý, đề xuất đều bị anh gạt đi với lý do anh mới là người kiếm tiền, người trụ cột nên chỉ anh có quyền quyết định. Từ chuyện nhỏ nhặt trong gia đình đến chuyện quan trọng như chọn trường mẫu giáo cho con, anh đều tự ý làm mà không cần bàn bạc với vợ.
Ngày lễ, chị muốn mua quà biếu mẹ mình, nhưng anh thẳng thừng từ chối:
– Không, không có quà cáp gì cả!
Lời nói phũ phàng ấy như một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của chị. Chị lặng lẽ ôm con vào lòng, nuốt nghẹn những giọt nước mắt. Tình yêu dần dần cạn kiệt, chỉ còn lại sự chịu đựng. Đến khi không thể tiếp tục nữa, chị đặt lá đơn ly hôn lên bàn.
Anh đọc xong, chỉ nhếch mép cười:
– Em đừng hòng. Không có việc gì em làm được mà không có anh.
Anh tự tin rằng với sự lệ thuộc kinh tế, chị chẳng thể rời đi, và nếu có, quyền nuôi con chắc chắn thuộc về anh. Anh ký vào đơn mà không do dự, tin rằng chị sẽ sớm phải hối hận.
Trong phiên tòa ly hôn, chị xuất hiện với ánh mắt buồn nhưng đầy kiên quyết. Anh, ngược lại, vẫn giữ thái độ tự tin và đắc thắng. Thế nhưng, đến khi chánh án tuyên bố kết quả, anh chết lặng:
– Quyền nuôi con thuộc về mẹ, do chị đã nhận quyết định từ Sở Giáo dục, quay lại công việc giảng dạy tại một trường tỉnh. Chồng có nghĩa vụ trợ cấp cho con đến năm 18 tuổi.
Anh ngỡ ngàng. Chị đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho sự ra đi của mình. Việc chị quay lại nghề giáo không chỉ giúp chị tự chủ tài chính mà còn là chìa khóa để chị giành được quyền nuôi con.
Rời khỏi tòa, chị ôm con trở về quê ngoại, nơi chị bắt đầu một cuộc sống mới. Công việc dạy học ở trường tỉnh tuy không phải đỉnh cao như trước, nhưng đủ để chị có niềm vui và sự độc lập. Bốn năm sau, chị tái hôn với một người đàn ông trân trọng chị và con gái.
Anh ta không phải một doanh nhân giàu có, nhưng là người luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ và đồng hành cùng chị trong mọi niềm vui, nỗi buồn. Họ có thêm một cậu con trai khôi ngô, gia đình nhỏ ấy ngập tràn tiếng cười.
Còn anh, người chồng cũ, sống trong sự cô độc với cái “Tôi” quá lớn của mình. Chỉ khi mất tất cả, anh mới nhận ra rằng, tiền bạc không phải là sợi dây giữ người phụ nữ bên mình, mà chính là sự yêu thương, thấu hiểu và sẻ chia.