Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên con dâu về ra mắt. Cháu là người Hà Nội, dáng vẻ đoan trang, ánh mắt sáng ngời, nụ cười hiền hậu. Nhà tôi ở quê, cuộc sống quanh năm gắn bó với ruộng đồng, chẳng có gì đáng giá ngoài mảnh vườn và mấy gian nhà cũ kỹ. Vậy mà cháu không chê, còn phụ giúp việc nhà như người thân ruột thịt.
Thời gian qua đi, nhờ sự tháo vát của các con, gia đình tôi ngày càng khấm khá. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là khi cháu dâu quyết định bỏ tiền xây lại cho chúng tôi một căn nhà mới khang trang. Tôi và vợ ngỡ ngàng, thậm chí còn không dám tin. Nhưng cháu nói rằng: “Ông bà cả đời vất vả nuôi con, giờ là lúc con báo hiếu.” Những lời nói ấy làm tim tôi ấm áp lạ thường.
Ngày về nhà mới, khắp nơi rộn ràng tiếng cười nói. Bà con làng xóm đến chung vui, ai cũng khen con dâu tôi hiếu thảo. Sau khi cúng nhà mới, tôi đảm nhận việc hóa vàng. Đứng trước bếp lửa bập bùng, tôi cẩn thận tách từng sấp vàng mã để đốt. Nhưng khi vừa lật đến giữa sấp giấy, tay tôi khựng lại. Một tờ giấy A4 nằm giữa đống vàng mã khiến tôi tò mò.
Mở ra, tôi gần như rụng rời khi đọc những dòng chữ trên đó:
“Thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng đất và nhà ở.
Bên A: Ông Bà…
Bên B: Cháu dâu…”Tôi đọc đi đọc lại, không tin vào mắt mình. Là giấy tờ chuyển nhượng, nhưng tên tôi và vợ được thay thế bằng con dâu. Căn nhà mà tôi cứ ngỡ là của mình, hóa ra đã được đứng tên người khác từ lúc nào không hay. Tay tôi run run, mắt nhòe đi.
Hóa vàng xong, tôi quay lại nhà mà lòng như lửa đốt. Con dâu vẫn tươi cười, nhưng tôi không thể nhìn cháu như trước nữa. Những ngày sau đó, tôi âm thầm kiểm tra và biết được rằng, từ lúc xây nhà, cháu đã đứng tên toàn bộ quyền sở hữu. Cháu nói rằng làm vậy để đảm bảo tài sản không bị tranh chấp sau này, nhưng tôi không khỏi thấy tổn thương.
Căn nhà mới giờ đây thật đẹp, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu. Phải chăng, tôi đã quá mơ mộng? Hay con dâu có ý tốt mà tôi lại nghĩ oan cho cháu?
Tờ giấy trong sấp vàng mã ấy, mãi mãi là điều tôi không bao giờ quên…