Tôi là vợ lẽ, vừa kết hôn 1 tháng thì anh nhà phát hiện bị UT g-an giai đoạn cuối. Biết trước chẳng còn sống được lâu nên anh đã chia hết tài sản, tôi chính là người được thừa kế toàn bộ tài khoản tiết kiệm 30 tỷ của anh còn các con ru-ột chỉ được vài bộ nữ trang bằng bạc của mẹ quá cố để lại. Sau 49 ngày của anh, tôi mới ra ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm thì ng-ớ ngư-ời khi nghe nhân viên thông báo…

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại rẽ ngang một cách bất ngờ đến vậy. Làm vợ lẽ chưa bao giờ nằm trong những giấc mơ tuổi trẻ của tôi. Nhưng số phận đưa đẩy, tôi gặp anh – một người đàn ông từng trải, thành đạt, nhưng cô đơn. Tôi bước vào cuộc đời anh không với tham vọng gì lớn lao, chỉ mong cùng anh san sẻ những tháng ngày cuối đời yên bình.

Chúng tôi kết hôn chỉ một tháng trước khi anh phát hiện mình mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Tin dữ ập đến bất ngờ, anh không hề hoảng loạn mà bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện. Anh gọi tôi đến bên giường bệnh, cầm lấy tay tôi, giọng khàn khàn nhưng vẫn đượm vẻ kiên định:

  • “Anh không còn sống được bao lâu nữa. Sau khi anh đi, em giữ số tiền này, lo cho cuộc sống của em. Các con anh, tụi nó đã trưởng thành, không cần thêm gì từ anh nữa.”

Những lời ấy khiến tôi rưng rưng nước mắt. Anh chuyển 30 tỷ đồng vào tài khoản tiết kiệm đứng tên tôi. Tài sản còn lại, anh chỉ để lại vài bộ nữ trang bạc cũ kỹ của mẹ quá cố cho các con ruột. Tôi không dám ý kiến gì, bởi tôi tin rằng anh đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.

Anh ra đi một cách bình thản, để lại trong lòng tôi sự tiếc thương vô hạn. Tôi chu toàn tang lễ, lo đầy đủ 49 ngày cho anh. Khi mọi thứ tạm lắng, tôi quyết định đến ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm, dự định dùng số tiền ấy để bắt đầu một cuộc sống mới.

Một lần chồng ốm

Nhưng khi tôi đến quầy giao dịch, nhân viên ngân hàng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ sau khi kiểm tra thông tin tài khoản. Cô ấy nói nhỏ, giọng dè dặt:

  • “Chị ơi, tài khoản này đang bị đóng băng theo yêu cầu của cơ quan điều tra. Số tiền 30 tỷ này liên quan đến một vụ án lừa đảo tài chính lớn.”

Tôi lặng người. Tim tôi như rớt xuống tận đáy.

  • “Cô nói gì? L/ừa đ/ảo gì chứ? Đây là tiền của chồng tôi để lại mà!”

Nhân viên ngân hàng chỉ biết lắc đầu, rồi hướng dẫn tôi liên hệ cơ quan pháp luật để tìm hiểu thêm.

Tôi về nhà trong tâm trạng hoang mang tột độ. Một tuần sau, tôi nhận được giấy mời từ cơ quan điều tra. Tại đó, họ thông báo rằng chồng tôi từng tham gia một dự án đầu tư lớn vài năm trước nhưng thất bại thảm hại. Để bù đắp thiệt hại, anh đã huy động vốn từ nhiều người với lời hứa lợi nhuận cao, nhưng thực chất số tiền đó được sử dụng vào việc cá nhân. Khi không thể trả nợ, anh chuyển hết số tiền còn lại sang tài khoản của tôi trước khi qua đời.

  • “Nhưng tôi không hề biết gì về chuyện này!” – Tôi khóc lóc, cố gắng giải thích.

Cán bộ điều tra không tỏ ra gay gắt, nhưng họ nhấn mạnh rằng tôi cần hợp tác để làm rõ nguồn gốc số tiền. Họ cũng cảnh báo rằng tôi có thể bị liên đới trách nhiệm nếu không chứng minh được sự vô tội của mình.

Ngay sau khi tin tức này lan ra, các con ruột của anh – vốn đã không ưa tôi từ đầu – lập tức lao vào chỉ trích.

  • “Mẹ tôi mất sớm, bây giờ ông ấy đi rồi, cô muốn chiếm hết tài sản đúng không?” – Người con gái lớn của anh lên tiếng, đầy mỉa mai.
  • “Cô đúng là tính toán giỏi. Nhưng trời không dung, đất không tha đâu!” – Đứa con trai thứ hai gầm lên.

Tôi không đáp lại, vì chính tôi cũng đang hoang mang tột độ.

Tôi thuê một luật sư để bảo vệ mình. Trong quá trình điều tra, những bí mật khác của anh dần lộ ra. Hóa ra, anh không chỉ mắc nợ người ngoài mà còn âm thầm vay mượn cả từ bạn bè thân thiết và đồng nghiệp cũ. Phần lớn số tiền 30 tỷ ấy là tiền vay mượn từ nhiều nguồn, nhưng không ai ngờ rằng anh sẽ ra đi đột ngột đến thế.

Những lưu ý khi rút tiền tại ngân hàng - Báo Thái Bình điện tử

Luật sư khuyên tôi hợp tác hết mình và cung cấp mọi thông tin có được. Sau nhiều tháng điều tra, cơ quan pháp luật xác nhận rằng tôi không liên quan trực tiếp đến các hành vi của anh, nhưng tài sản trong tài khoản của tôi sẽ bị thu hồi để trả lại cho những người bị hại.

Tôi rơi vào cảnh tay trắng. Số tiền mà tôi từng nghĩ là bảo đảm cho tương lai giờ không còn. Các con ruột của anh cũng chẳng nhận được gì, ngoài vài bộ nữ trang bạc mà anh để lại.

Tôi dọn ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm của chúng tôi, để lại mọi thứ phía sau. Đứng trên con đường lộng gió, tôi ngước lên trời, lòng tự nhủ:

  • “Anh à, nếu anh chọn cách này để bảo vệ em khỏi những rắc rối đời anh, thì em đã hiểu. Nhưng giá như… giá như anh nói với em sự thật ngay từ đầu.”

Tôi bắt đầu lại cuộc sống từ con số không, mang theo bài học đắt giá về tình yêu, niềm tin và những bí mật không nên giấu kín.