Tôi là con một, sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà ai nhìn vào cũng ngỡ rằng tôi có tất cả. Bố mất sớm, chỉ còn tôi và mẹ nương tựa nhau. Mẹ tôi, bà Loan, là một người phụ nữ mạnh mẽ và giàu nghị lực. Bà đã chèo lái gia đình, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng để nuôi tôi ăn học nên người. Tài sản bà để lại là một ngôi nhà khang trang nằm trên mảnh đất rộng lớn giữa lòng thành phố – thứ mà bất kỳ ai cũng mơ ước.
Tôi kết hôn với Hoàng, một người đàn ông đẹp trai, khéo ăn nói, nhưng không ít lần tôi phát hiện ra anh lén lút qua lại với những người phụ nữ khác. Biết chuyện, tôi đau lòng nhưng nhắm mắt cho qua vì nghĩ đến đứa con gái nhỏ của chúng tôi. Tôi hy vọng thời gian và tình yêu của gia đình sẽ làm anh thay đổi. Nhưng nỗi đau không dừng lại ở đó.
Mẹ tôi không may bị tai biến khi tôi mới sinh con gái đầu lòng. Bà nằm liệt giường, mọi sinh hoạt đều cần người giúp đỡ. Hoàng lúc đầu rất chu đáo, ngày ngày lui tới thăm bà, giúp đỡ tôi chăm sóc mẹ. Tôi biết ơn anh vì điều đó, nhưng cũng không ngờ, chính điều này lại trở thành lý do mẹ tôi quyết định trao toàn bộ tài sản của mình cho anh.
Một buổi chiều, mẹ gọi tôi vào phòng. Giọng bà yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng:
“Con à, mẹ biết con sẽ không vui khi mẹ nói điều này. Nhưng mẹ đã quyết định để lại toàn bộ ngôi nhà và mảnh đất này cho Hoàng. Mẹ làm vậy không phải vì mẹ thiên vị, mà bởi mẹ thấy Hoàng đã tận tâm chăm sóc mẹ suốt bao năm qua. Làm con rể, nhưng nó làm còn tốt hơn cả con ruột. Con là con gái mẹ, con sẽ hiểu lòng mẹ, phải không?”
Tôi như bị ai đó tát một cái thật mạnh. Là con gái ruột, nhưng tôi tay trắng. Làm sao tôi không cảm thấy ấm ức? Nhưng trước mặt mẹ, tôi không dám nói gì. Tôi hiểu bà đã quyết định thì sẽ không thay đổi, và bà cũng không còn khỏe mạnh để tranh cãi với tôi.
Ngày bà mất, di chúc được công bố. Đúng như lời mẹ đã nói, toàn bộ tài sản đã được chuyển cho Hoàng. Tôi cúi đầu im lặng, dù trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Hoàng thì hớn hở ra mặt, chẳng buồn che giấu niềm vui. Anh nhanh chóng làm thủ tục để chuyển tên sổ đỏ sang tên mình.
Một tuần sau khi nhận di chúc, Hoàng đến phòng công chứng để hoàn tất thủ tục. Anh gọi cho tôi khi đang ngồi đợi. Giọng anh đầy phấn khích:
“Em à, chỉ cần thêm một chữ ký nữa là xong. Từ mai chúng ta chính thức là chủ nhân của mảnh đất này!”
Tôi chỉ ậm ừ đáp lại, lòng ngổn ngang trăm mối. Nhưng chẳng bao lâu sau, Hoàng gọi lại, lần này giọng anh lạc đi, đầy hốt hoảng.
“Em ơi! Em phải đến ngay đây! Có chuyện lớn rồi!”
Tôi lao đến phòng công chứng, tim đập thình thịch. Khi đến nơi, tôi thấy Hoàng ngồi bệt trên ghế, mặt tái mét. Một nhân viên công chứng bước ra, nhìn tôi ái ngại rồi nói:
“Chị là người nhà anh Hoàng phải không? Chúng tôi vừa kiểm tra thông tin thì phát hiện sổ đỏ này… không thể chuyển tên được. Người đứng tên hiện tại không phải mẹ chị mà là một người khác.”
Tôi sửng sốt. “Không phải mẹ tôi? Thế ai?”
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Một lúc sau, nhân viên đó nói:
“Người đứng tên hiện tại là… chị. Sổ đỏ đã được mẹ chị sang tên cho chị từ hai năm trước.”
Tôi không tin vào tai mình. Làm sao có chuyện đó được? Nhân viên đưa tôi xem giấy tờ, mọi thông tin đều rõ ràng: tên tôi, số chứng minh nhân dân, ngày tháng làm thủ tục. Mẹ đã âm thầm chuyển toàn bộ tài sản cho tôi từ lâu, nhưng bà chưa bao giờ nói điều này ra.
Hoàng không tin nổi, anh giằng lấy xấp giấy tờ, kiểm tra từng chi tiết. Anh gào lên:
“Sao lại như vậy? Bà đã viết di chúc để lại cho tôi mà! Sao có thể là cô ấy được?”
Nhân viên giải thích:
“Di chúc không còn hiệu lực nếu tài sản đã được sang tên trước đó. Bà cụ có lẽ muốn để lại tài sản cho chị nhưng không muốn thông báo sớm.”
Tôi rời khỏi phòng công chứng, đầu óc quay cuồng. Tại sao mẹ lại làm như vậy? Tại sao bà không nói gì với tôi? Nhưng rồi tôi chợt hiểu: mẹ muốn thử lòng Hoàng, thử xem anh đối xử tốt với bà vì thật lòng hay vì tài sản. Và giờ đây, đáp án đã rõ ràng.
Khi trở về nhà, Hoàng đã đợi sẵn. Anh lao đến, giận dữ:
“Cô biết chuyện này từ trước phải không? Cô lừa tôi!”
Tôi nhìn anh, lòng không còn chút cảm giác nào. “Không, tôi cũng chỉ biết lúc ở phòng công chứng. Nhưng anh biết không, mẹ đã dạy tôi một bài học lớn: người ta chỉ thật sự lộ bản chất khi nghĩ rằng họ có tất cả trong tay.”
Hoàng im lặng, rồi bỏ đi. Tôi biết, cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không hề cảm thấy đau buồn. Nhìn lên di ảnh của mẹ, tôi khẽ nói:
“Cảm ơn mẹ. Con đã hiểu tất cả.”
Từ đó, tôi bắt đầu một cuộc sống mới, tự do và không còn phụ thuộc vào ai. Di sản của mẹ không chỉ là ngôi nhà, mà còn là bài học quý giá về sự tỉnh táo và lòng tự trọng.