Vận đen đủi cứ mãi theo…Tôi quá lứa lỡ thì nên đành tặc lưỡi lấy luôn ông lão hàng xóm U70 làm chồng. Ngày ông hấp hối liền đưa ra di chúc cho tôi thừa kế căn nhà mặt phố 10 tỷ còn các con riêng của ông chỉ được 200 triệu nhưng khi lật sấp giấy tờ nhà đất ra thì ối dồi ôi…

Tôi tên là Hương, một người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi, cái tuổi mà ở quê tôi, người ta hay chép miệng gọi là “quá lứa lỡ thì”. Gia đình tôi cũng từng lo lắng, bạn bè cũng từng sốt ruột, nhưng tôi vẫn bàng quan trước những lời khuyên nhủ lấy chồng. Đơn giản vì tôi chưa từng gặp được ai khiến trái tim mình rung động. Cho đến khi tôi gặp ông Tư – người đàn ông già hơn tôi gần 30 tuổi.

Ông Tư là hàng xóm sát vách, sống một mình trong căn nhà mặt phố khang trang. Dáng người ông gầy gò, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt ẩn chứa nhiều nỗi niềm. Ông góa vợ nhiều năm nay, con cái đều đã lớn và đi làm ăn xa, thỉnh thoảng mới ghé thăm. Chúng tôi thường gặp nhau khi ông ra hiên nhà tưới cây hay tôi đi chợ ngang qua. Ông hay chào hỏi tôi, đôi lúc còn tặng tôi vài cành hoa hồng ông trồng trong vườn. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng ấm áp ấy dần trở thành thói quen, đến mức tôi bắt đầu cảm thấy nếu một ngày không thấy ông, tôi lại thấy thiếu vắng gì đó.

Rồi một ngày, ông thổ lộ rằng ông thương tôi. Lúc đó, tôi bật cười, nghĩ ông chỉ đùa. Nhưng ông nghiêm túc nói:
“Anh biết anh già, chẳng còn gì hấp dẫn, nhưng anh có thể cho em một cuộc sống ổn định. Anh không muốn sống nốt quãng đời này trong cô đơn. Em có nghĩ đến chuyện cho anh một cơ hội không?”

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Lấy một người già như ông có phải là quyết định đúng? Nhưng nhìn lại, tôi cũng chẳng còn trẻ. Hơn nữa, ông là người hiền lành, sống tình cảm, có lẽ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho những ngày tháng còn lại. Cuối cùng, tôi gật đầu đồng ý.

Cuộc sống sau hôn nhân của tôi và ông Tư khá yên bình. Ông chăm sóc tôi bằng tất cả sự chu đáo của mình. Mỗi buổi sáng, ông pha trà, chuẩn bị đồ ăn sáng. Chiều đến, ông hay kể tôi nghe những câu chuyện ngày xưa, đôi lúc là về vợ cũ, đôi khi là về các con.

Dù vậy, mối quan hệ của tôi và các con riêng của ông Tư không mấy tốt đẹp. Họ có vẻ không thích tôi, cho rằng tôi lấy ông chỉ vì tài sản. Tôi đã cố gắng để làm thân, nhưng họ luôn giữ khoảng cách, thậm chí nhiều lần nói những lời cay đắng khiến tôi chạnh lòng.

Rồi đến một ngày, ông Tư ngã bệnh. Căn bệnh tim của ông trở nặng, khiến ông phải nằm viện suốt một tháng trời. Tôi túc trực chăm sóc ông, nhìn ông dần yếu đi mà lòng quặn thắt. Trước khi qua đời, ông cầm tay tôi, đôi mắt trĩu nặng nhưng ánh lên sự kiên quyết. Ông nói:
“Anh biết em đã chịu nhiều thiệt thòi. Anh đã chuẩn bị di chúc, để em thừa kế căn nhà này. Các con của anh chỉ được 200 triệu. Đó là quyết định của anh. Đừng bận tâm những gì họ nói.”

Nghe những lời ấy, tôi vừa cảm động vừa lo lắng. Tôi không quan tâm tài sản, chỉ mong ông khỏe mạnh. Nhưng điều gì đến cũng đến, ông Tư qua đời sau đó vài ngày.

Ngày mở di chúc, đúng như lời ông Tư nói, tôi được thừa kế căn nhà mặt phố trị giá hơn 10 tỷ đồng. Các con riêng của ông, dĩ nhiên, không hài lòng. Họ tỏ thái độ gay gắt, thậm chí còn buông lời đe dọa sẽ kiện tụng. Nhưng tôi không để tâm, vì tin rằng ông Tư đã làm đúng theo ý nguyện của mình.

Cho đến khi tôi lật sấp giấy tờ nhà đất, tôi mới “chết đứng”. Căn nhà mà ông để lại thực chất đã bị thế chấp ngân hàng từ nhiều năm trước để ông giúp đỡ các con làm ăn. Hiện tại, khoản nợ chưa thanh toán lên đến hơn 5 tỷ đồng. Điều này đồng nghĩa với việc tôi không chỉ không có nhà, mà còn phải đối mặt với việc trả nợ.

Tim tôi như thắt lại. Tôi không biết nên khóc hay cười. Những ngày sau đó, tôi liên tục nhận được những lời chỉ trích từ các con ông Tư, họ cho rằng tôi xui xẻo, mang đến vận rủi cho gia đình. Thậm chí, họ còn kiện tôi để đòi lại 200 triệu tiền thừa kế mà họ cho rằng mình xứng đáng nhận nhiều hơn.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Những ngày tháng sống cùng ông Tư tuy ngắn ngủi, nhưng là những ngày bình yên và hạnh phúc nhất đời tôi. Còn tài sản, suy cho cùng, không phải thứ tôi khao khát. Tôi quyết định bán căn nhà để trả nợ ngân hàng, phần còn lại dùng để bắt đầu cuộc sống mới.

Nhờ số tiền nhỏ còn lại, tôi thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Ở đó, tôi bắt đầu trồng hoa, một việc mà ông Tư từng rất yêu thích. Mỗi sáng, tôi pha một tách trà, đặt trước một bức ảnh nhỏ của ông. Tôi vẫn giữ thói quen kể chuyện, dù ông không còn ở đây.

Cuộc sống tuy đơn giản nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có lẽ, điều quý giá nhất ông Tư để lại cho tôi không phải là căn nhà, mà là những ký ức đẹp và bài học về tình yêu, sự sẻ chia.

Câu chuyện tưởng như cay đắng ấy, hóa ra lại là một món quà cuộc đời. Tôi mỉm cười, vì hiểu rằng mình đã sống một cách chân thành và không hối tiếc.