Đêm tân hôn của chúng tôi không có những nồng nàn say đắm nhưng chắc chắn là cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.
Kết hôn sau 7 tháng yêu nhau, thú thật tôi vẫn có điểm không hài lòng ở Vinh, chồng tôi. Đó là anh hơi khô khan, không biết lãng mạn, chiều lòng bạn gái.
Tuy nhiên mẹ tôi bảo đàn ông cốt ở bản lĩnh và trách nhiệm. Vinh có công việc ổn định, mức lương khá, gia đình tử tế, không dính líu vào thói hư tật xấu nào, là một người chồng tốt. Nghe lời mẹ nên tôi đồng ý làm vợ anh tuy nhiên trong lòng vẫn có phần tủi thân.
Rõ ràng anh đã cùng tôi lên phòng tân hôn, chính anh còn giục tôi đi tắm trước, tại sao Vinh đột ngột biến mất. Tôi muốn gọi cho anh thì phát hiện điện thoại của tôi cũng không thấy đâu. Choáng váng hơn cả là tiền vàng cưới cũng không cánh mà bay. Rõ ràng Vinh đã ôm 15 cây vàng của chúng tôi do 2 bên gia đình trao tặng mà trốn mất rồi!
Tôi lao xuống tìm bố mẹ chồng gào khóc, báo cho ông bà biết. Bố mẹ chồng đều hốt hoảng chẳng hiểu nguyên nhân tại sao. Mẹ chồng bảo rõ ràng Vinh rất hào hứng với đám cưới, anh không có người khác cũng không nợ nần gì. Hành động ôm vàng bỏ trốn trong đêm tân hôn quá sức bất thường và khó lý giải.
Tôi khóc lóc thảm thiết. Số tôi đúng là bất hạnh, biết thế không kết hôn cho rồi. Vốn đã không hài lòng lắm về cuộc hôn nhân này, cuối cùng lại còn rơi vào cảnh ngang trái tới mức này. Chắc hẳn Vinh có vấn đề gì đó mà ông bà không hay, hay anh ta là người đồng tính, bảo sao mà có vẻ lạnh nhạt với tôi trong suốt thời gian yêu nhau!
Bố mẹ chồng hết lời khuyên nhủ tôi, còn bảo nếu sau 3 ngày không liên lạc được với Vinh thì ông bà sẽ đền bù cho tôi thỏa đáng, chịu hoàn toàn trách nhiệm vì dù sao đó cũng là con trai họ.
Nhưng chưa cần chờ đến 3 ngày, mờ sáng hôm đó Vinh đã trở về. Bố mẹ chồng cuống quýt hỏi lý do nhưng anh chỉ lắc đầu rồi kéo tôi lên phòng. Đóng cửa phòng, anh đưa cho tôi một phong bì dày bịch. Tôi mở ra xem mà xây xẩm mặt mày, bên trong đều là ảnh của tôi và người cũ lúc còn thân mật bên nhau. Thâm chí anh ta còn có cả ảnh em đang không một mảnh vải che thân.
– Hôm qua trong lúc em tắm, hắn ta đã gọi điện, nhắn tin đến đòi tiền, nếu không sẽ công khai những tấm ảnh này để em phải xấu mặt. Anh đã hẹn gặp hắn ta. – Chồng tôi dõng dạc kể
– Nhưng tất nhiên đời nào anh giao tiền cho hắn. Anh chỉ mang tiền theo để hắn ta tin tưởng mất cảnh giác mà thôi. Em biết đấy, anh có học võ mà, khi hắn chủ quan anh liền khống chế lấy xấp ảnh này rồi xóa cả ảnh gốc trong điện thoại. Đêm qua em đã lo lắng lắm phải không?
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, nước mắt rơi lã chã vì biết ơn. Bây giờ tôi mới nhận thấy quyết định kết hôn với Vinh là đúng đắn hơn bao giờ hết. Chẳng những anh không hề ghen tuông, để bụng chuyện quá khứ của tôi mà còn có đủ bản lĩnh và sự mạnh mẽ để bảo vệ tôi trước chiêu trò bỉ ổi của người cũ.
Mẹ tôi nói đúng, đàn ông cốt ở bản lĩnh và trách nhiệm. Người cũ tâm lý, ga lăng nhưng đằng sau vẻ đạo mạo, lịch lãm của anh ta lại là một nhân cách thối nát. Ngược lại Vinh tưởng chừng khô khan, thiếu quan tâm vợ song tôi lại tìm được sự an tâm, bình yên tuyệt đối.
Đêm tân hôn của chúng tôi không có những nồng nàn say đắm nhưng chắc chắn là cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi sẽ luôn nhớ và trân trọng khoảnh khắc này bằng tất cả tấm lòng mình, chăm sóc chồng và gia đình thật tốt để không phụ lòng anh.
- Chồng tôi là con út trong gia đình 6 anh chị em, công việc không ổn định, vợ chồng tôi cũng phải chạy ăn từng bữa. Trong khi các anh chị được học hành tử tế thì chồng tôi chỉ làm lao động chân tay vất vả quanh năm. Đang yên đang lành thì mẹ chồng đổ bệnh. Anh cả muốn nhà tôi chăm mẹ hàng tháng sẽ gửi tiền về. Tháng đầu tiên cầm số tiền trong tay, tôi mời mẹ về nhà ngay chúng con không lo được….
- Chính thức: Lâm Vỹ Dạ thông báo chuẩn bị đón thành viên thứ 5 nhưng nó lạ lắm…
- Vợ ᴄh-ết 5 năm nhưng cᴏn gái không chᴏ bố lấy vợ mới, 1 lần đưɑ cᴏn đi bơi thì nó chạy theᴏ người phụ nữ mặc đồ kín mít hét tᴏ: “Bố ơi, mẹ kìɑ..!!” người bố…
- Vợ tôi ăn rất nhiều, hễ ăn gì cũng phải chọn phần ngon nhất. Tôi không phải là người tính toán với vợ con. Nhưng đôi lúc, tôi bực đến nỗi phải tự hỏi: Có bà vợ nào như vợ mình không? Tôi biết vợ mình không phải người xấ;;u, nhưng cô ấy th;;am ăn đến mức không thể kiể;;m so;;át. Có lần, tôi ngồi nói chuyện nghiêm túc, vợ bảo: “Em quen như vậy từ nhỏ rồi. Nhà em ngày xưa ngh;;èo, ai nhanh tay thì có phần ngon, còn không thì nhịn. Em không muốn như thế nữa”. Nghe vợ nói vậy, tôi cũng phần nào hiểu được lý do. Cái ng;;hèo, cái đói thời thơ ấu đã ám ảnh cô ấy, khiến cô ấy lúc nào cũng có tâm lý “tranh thủ”. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã có gia đình, có con cái, đâu thể giữ mãi thói quen ;;ích kỷ như thế được? Đọc tiếp dưới bình luận…