Chồng tôi mất cách đây đúng 100 ngày. Tôi nhớ rất rõ cái ngày định mệnh ấy, khi anh ra đi đột ngột vì một tai nạn giao thông. Anh ra đi, để lại tôi với bao nỗi đau, bao câu hỏi chưa kịp có câu trả lời. Những ngày đầu, tôi sống trong sự thương xót của gia đình, họ hàng và hàng xóm. Ai cũng bảo tôi phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống vì con, vì tương lai phía trước. Nhưng rồi, khi những giọt nước mắt dần khô, khi nỗi đau vẫn chưa kịp nguôi ngoai, thì cũng là lúc sóng gió thật sự ập đến.
Tôi và chồng lấy nhau được bảy năm, có một bé trai bốn tuổi. Cuộc sống trước kia tuy không giàu có nhưng cũng đủ đầy, hạnh phúc. Chồng tôi là một người hiền lành, yêu thương vợ con hết mực. Anh làm công nhân trong khu công nghiệp gần nhà, còn tôi ở nhà bán tạp hóa nhỏ, chăm sóc con. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến cái ngày định mệnh ấy…
Sau tang lễ của chồng, tôi vẫn cố gắng sống, cố gắng gượng dậy vì con trai. Nhưng rồi, gia đình chồng bắt đầu thay đổi thái độ. Ban đầu, họ bảo tôi phải ở vậy nuôi con, phải giữ gìn đạo nghĩa làm dâu. Họ nói rằng phụ nữ góa chồng mà đi bước nữa thì không khác nào vong ân bội nghĩa. Tôi biết, đó chỉ là lời nói sáo rỗng để ràng buộc tôi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ im lặng vì biết tranh cãi cũng không thay đổi được điều gì.
Rồi khi nghe tin tôi có ý định đi thêm bước nữa, cả nhà chồng quay ra phản đối kịch liệt. Bố mẹ chồng gọi tôi đến, trách móc, chì chiết. Họ bảo rằng tôi là kẻ phản bội, rằng tôi mới để tang chồng chưa tròn 100 ngày đã nghĩ đến chuyện lấy người khác. Họ bảo tôi làm vậy là bất hiếu với tổ tiên, là làm ô nhục dòng họ nhà chồng. Tôi lặng lẽ nghe, không phản bác. Vì tôi biết, dù có nói gì đi nữa, họ cũng chẳng bao giờ hiểu.
Tôi hiểu rằng quyết định đi bước nữa sau 100 ngày chồng mất có thể khiến nhiều người chỉ trích, nhưng họ không phải là tôi, họ không sống cuộc đời của tôi. Tôi không thể mãi đắm chìm trong đau khổ khi tôi còn con trai cần phải chăm sóc. Tôi cần một điểm tựa, một người có thể cùng tôi chia sẻ gánh nặng cuộc sống. Hơn nữa, người đàn ông tôi chọn là một người tốt, thấu hiểu hoàn cảnh của tôi, yêu thương con trai tôi như con ruột. Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự ràng buộc của nhà chồng, trong ánh nhìn soi mói của họ. Tôi chọn đi bước nữa không phải vì quên chồng, mà vì tôi muốn có một tương lai mới, một cơ hội mới để sống tốt hơn.
Rồi điều tệ hại hơn xảy ra. Một buổi sáng, khi tôi còn đang ngủ, gia đình chồng đã thuê người đến phá cửa hàng tạp hóa nhỏ mà tôi đang kinh doanh. Họ lấy hết đồ đạc trong tiệm, vứt ra ngoài đường. Tôi đứng chết lặng, nhìn những kệ hàng đổ vỡ, những gói mì tôm, chai nước rơi lăn lóc trên nền đất. Tôi hỏi tại sao họ làm vậy, nhưng không ai trả lời. Chỉ có mẹ chồng lạnh lùng nói: “Cô không còn là con dâu nhà này nữa, thì đừng mong giữ lại thứ gì.”
Tôi ôm con vào lòng, nước mắt chảy dài. Đó là nhà của tôi, là nơi tôi đã gắn bó suốt bảy năm trời. Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn quyền gì ở đó nữa. Tôi biết, nếu tôi còn ở lại, họ sẽ không để yên. Vì vậy, tôi quyết định rời đi, dọn về nhà mẹ đẻ sống.
Những tưởng câu chuyện đã kết thúc ở đó, nhưng không. Một tuần sau, mẹ chồng bất ngờ tìm đến nhà tôi, mang theo một thứ khiến tôi không tin vào mắt mình – sổ đỏ căn nhà mà tôi và chồng từng chung sống. Bà đặt nó trước mặt tôi, nói: “Làm đám cưới đi. Đây là thứ thuộc về con.”
Tôi ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra, sau khi tôi rời đi, bố mẹ chồng đã bàn bạc rất nhiều. Họ nhận ra rằng, nếu tôi đi bước nữa, con trai tôi – cháu đích tôn của họ – cũng sẽ theo tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ mất đi người nối dõi duy nhất. Chính vì vậy, sau khi suy tính, họ quyết định nhượng lại sổ đỏ cho tôi, với điều kiện tôi phải tiếp tục nuôi dạy con trai, không được để nó sống với gia đình chồng mới.
Tôi nhìn vào quyển sổ đỏ trước mặt, rồi nhìn mẹ chồng. Lần đầu tiên sau những ngày dài đầy căng thẳng, tôi thấy được sự lo lắng thật sự trong đôi mắt bà. Có lẽ bà cũng đau lòng khi mất con trai, cũng hoang mang khi nghĩ đến tương lai của đứa cháu nội. Nhưng bà không nói ra, chỉ im lặng chờ câu trả lời từ tôi.
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi có nên cầm lấy sổ đỏ này không? Nó vốn thuộc về tôi và chồng, nhưng giờ đây, nó giống như một sợi dây ràng buộc mà gia đình chồng muốn đặt lên vai tôi. Nếu tôi nhận nó, nghĩa là tôi đồng ý với điều kiện của họ. Nhưng nếu từ chối, liệu tôi có đang ích kỷ không? Liệu tôi có đang tước đi quyền lợi của con trai mình không?
Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định nhận sổ đỏ. Không phải vì tôi muốn ở lại, cũng không phải vì tôi muốn nghe theo gia đình chồng. Mà vì tôi muốn có một thứ gì đó để bảo vệ con trai mình. Tôi không muốn sau này nó lớn lên mà không có một nơi để về, không có một mái nhà thuộc về mình.
Ngày tôi tổ chức đám cưới, mẹ chồng đến dự. Bà không nói nhiều, chỉ đứng lặng lẽ nhìn tôi. Tôi biết, trong lòng bà vẫn còn uất ức, vẫn chưa thể chấp nhận được việc tôi đi bước nữa. Nhưng tôi cũng biết, bà đã buông bỏ phần nào định kiến để nghĩ cho cháu nội. Đó có lẽ là điều duy nhất chúng tôi có thể thống nhất với nhau.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, không biết liệu quyết định của mình có đúng hay không. Nhưng tôi biết, ít nhất ngay lúc này, tôi đã chọn con đường mà mình cảm thấy an lòng nhất. Một con đường mà ở đó, tôi vẫn có thể là một người mẹ tốt, vẫn có thể bảo vệ con mình mà không đánh mất chính mình.
- Một sự thật lẽ ra tôi nên biết sớm, nhưng tới tận tuổi 30 mới biết thì đã muộn: Đừng đưa tiền cho bố mẹ kẻo có ngày trắng tay!
- Cả nhà đều bận rộn, người chuẩn bị bánh trái, người dựng rạp, ai nấy đều vui mừng. Ngày hôm nay, bố tôi người đàn ông đã đi qua hơn nửa đời người trong cảnh cô quạnh cuối cùng cũng có cơ hội tìm lại hạnh phúc bên người vợ trẻ mới cưới, nhỏ hơn ông 20 tuổi. Tiếng cười nói rộn ràng vang khắp sân, ông già ngày thường trầm lặng bỗng rạng ngời hẳn lên. Từ lúc rước dâu về, bố tôi vui như Tết, mặt đỏ bừng vì hạnh phúc. Đám cưới diễn ra suôn sẻ, mọi người ai cũng mừng cho ông. Đến tối, khi nghi thức hoàn tất, ông quýnh quáng dắt dì vào phòng tân hôn. Tiếng cửa đóng lại, cả nhà ai nấy đều rúc rích cười, trêu rằng “bố già” cuối cùng cũng có người bầu bạn. Nhưng rồi, không lâu sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên từ phòng tân hôn. Cả nhà chúng tôi giật bắn, hoảng hốt xô cửa chạy vào. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sững sờ. Dì dâu trẻ đang ngồi co ro, gương mặt tái mét, nước mắt chảy dài, còn bố tôi thì…
- Em trai gọi điện nói bị UT, trong nhà không có đồng tiền nào. Bố mẹ già yêu nên tôi đành nhận trách nhiệm phụ cấp cho em chữa bệnh. Ngày hôm kia, tôi được nghỉ làm nên vượt 100 cây số đến thăm em trai bệnh. Trên đường đi, tôi nghĩ em nằm trên giường, gầy ốm. Nhưng đến nơi thì thấy em ấy đang ngồi ăn uống vui vẻ với 5 người bạn. Trên mâm la liệt là món ăn, bia rượu. Mọi người vừa ăn, vừa ngồi hát karaoke inh ỏi cả xóm trọ. Mọi người còn khoe em trai tôi mới mua dàn karaoke 40 triệu và mời bọn em đến chia vui. Lúc này, em trai bỗng chỉ lên bà;n th;;ờ tái mặt thừa nhận…
- Được bố chở từ Hưng Yên lên Hà Nội Nữ sinh viên năm cuối va chạm với xe tải, cha ngồi hóa tượng đau khổ