Sau khi chia tay mối tình kéo dài suốt những năm tháng đại học, chỉ ba tháng sau tôi bước lên xe hoa cùng người đàn ông hiện tại. Anh hơn tôi tám tuổi, là trưởng phòng của một công ty danh tiếng, gia đình có điều kiện. Quan trọng hơn, anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn về vật chất mà tôi từng ao ước.
Anh không giàu có, cũng chẳng có sự nghiệp sáng lạn. Gia đình anh ở quê, bố mẹ làm nông, đồng lương đi làm thêm chỉ đủ lo cho bản thân và một chút quà vặt cho tôi mỗi dịp kỷ niệm. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Mỗi buổi chiều, anh hay chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, dạo quanh phố phường, vừa đi vừa kể những câu chuyện nhỏ nhặt. Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần có anh, cuộc sống này đã đủ trọn vẹn.
Thế nhưng, thời gian thay đổi tất cả. Ra trường, tôi muốn có một công việc tốt, một cuộc sống ổn định, một tương lai vững vàng. Tôi nhận ra rằng tình yêu không thể mãi dựa vào những buổi chiều đạp xe hay những món quà giản đơn. Tôi bắt đầu cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa ngày càng xa. Khi tôi nói lời chia tay, anh chỉ im lặng. Không trách móc, không níu kéo, chỉ nhìn tôi thật lâu rồi gật đầu, như thể đã sớm đoán trước điều này.
Tôi không mong anh hồi âm, cũng chẳng nghĩ anh sẽ đến. Với tính cách lặng lẽ, nhút nhát, tôi tin chắc rằng anh chỉ im lặng chúc phúc từ xa.
Ngày cưới diễn ra trong một nhà hàng sang trọng. Đèn pha lê lấp lánh, tiếng nhạc du dương vang lên giữa những tiếng cười chúc tụng. Tôi khoác tay chồng bước vào lễ đường, cố gắng giữ nụ cười rạng rỡ. Nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe sang trọng trượt dài trên lối vào, dừng hẳn trước cửa nhà hàng. Cửa xe mở ra, và một lẵng hoa trắng muốt được đặt ngay ngắn trên tay người bước xuống…
Tôi chết lặng. Là anh.
Anh vẫn vậy, vẫn đôi mắt hiền lành nhưng sâu thẳm chất chứa điều gì đó mà tôi không thể đọc được. Anh mặc bộ vest đen, dáng người gầy hơn trước, nhưng vẫn giữ phong thái trầm tĩnh vốn có. Đám đông bắt đầu xì xào, có người nhận ra anh, có người tò mò tự hỏi người đàn ông này là ai.
Anh chậm rãi tiến đến, đặt lẵng hoa ngay ngắn lên bàn tiếp tân. Tôi nhìn thấy một tấm thiệp nhỏ gài bên trên, tay run run nhưng không dám bước tới.
Một giây, hai giây… rồi anh quay lưng đi, chẳng nói một lời.
Trái tim tôi bỗng thắt lại. Tôi không hiểu vì sao, nhưng giây phút ấy, mọi thứ như ngưng đọng. Hình ảnh anh lặng lẽ rời đi, bóng lưng mảnh khảnh ấy, bỗng dưng khiến tôi muốn chạy theo. Nhưng chân tôi nặng trĩu, tôi không thể.
Tiệc cưới vẫn diễn ra, mọi thứ vẫn hoàn hảo như kế hoạch. Nhưng tâm trí tôi cứ vương vấn về hình ảnh người đàn ông ấy. Đến khi về phòng tân hôn, tôi lặng lẽ mở tấm thiệp trên lẵng hoa. Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ: “Chúc em hạnh phúc. Đừng bao giờ hối hận.”
Nước mắt tôi rơi xuống. Tôi không biết là vì xúc động, hay vì một nỗi tiếc nuối vô hình nào đó…
- Nam Em khiến fan lo lắng khi thông báo hết tiền, tự nhận th.ần k.inh có vấn đề, đang livestream thì cầm đất lên ăn
- Bạn mời cưới tôi chỉ bỏ phong bì 1 triệu. Vài ngày sau bạn bất ngờ mang 300 triệu tới nhà cảm ơn. Nằm mơ tôi cũng không ngờ…
- Con gái nhậρ viện, tôi ρhải hỏi vay tiền chồng cũ. Đến nhà chồng cũ, tôi bất ngờ nhìn thấy bức ảnh cưới cũ của tôi và anh vẫn được lau sạch sẽ treo trong ρhòng ngủ. Về đến nhà thấy bức ảnh cưới treo sau cáпh cửa, khiến tôi ôm mặt khóc nức nở. Cuộc hôn nhân của tôi và chồng cũ kéo dài 7 năm rồi tan vỡ…Có lẽ vì quãng thời gian ở bên nhau, cả hai chúng tôi đều không biết sẻ chia, không biết làm cho tình cảm vợ chồng tươi mới, lãng mạn…Khi con gái ra viện anh nói 1 câu khiến tôi bật khóc..
- Ngay lúc này tại Văn Tiến Dũng, Hà Nội: Trời mưa lớn, thanh niên xe ôm công nghệ SM bằng qua đường và… quá x:ót x:a