Tôi và chồng đã cãi vã, hòa giải, rồi lại tranh chấp suốt mấy tháng trời, nhưng không ai chịu nhượng bộ tròn chuyện ly h:ôn. Tài sản thì chẳng có gì đáng kể để chia, thứ duy nhất cần “chia” là cậu con trai 10 tuổi. Chồng tôi quyết dành con bằng moi giá nên hôm nay hắn đanh thép nói với con: “Con chọn ai? Nếu con chọn mẹ con, thì bố con mình coi như cắt đứt từ đây, không còn gì liên quan nữa. Còn nếu con chọn bố, để bố mẹ vào giải quyết xong, rồi con đi về với bố.” Tôi quay sang trừng mắt với chồng cũ, tức đến nghẹn cổ. Sao anh ta dám ép con trai mình như vậy?. Thế nhưng con trai tôi đứng phắt dậy, kiên định: “Con không chọn ai cả. Con muốn ở với chú Long.” Cả phòng xử im phăng phắc. Tôi và chồng đồng thanh: “Chú Long nào?”…

Phiên tòa ly hôn giữa tôi và Hùng kéo dài hơn dự kiến. Chúng tôi đã cãi vã, hòa giải, rồi lại tranh chấp suốt mấy tháng trời, nhưng không ai chịu nhượng bộ. Tài sản thì chẳng có gì đáng kể để chia, căn nhà thuê còn chưa trả hết nợ. Thứ duy nhất khiến cả hai không thể buông tay là Tít – cậu con trai 10 tuổi của chúng tôi. Hùng muốn giành quyền nuôi con bằng mọi giá, còn tôi thì quyết không để Tít rời xa mình. Hôm nay, tại tòa, thẩm phán cuối cùng mất kiên nhẫn. Ông thở dài, nhìn xuống Tít đang ngồi nép vào góc ghế: “Cháu nói đi, cháu muốn ở với ai? Bố hay mẹ?”

Tít cúi đầu, hai tay nắm chặt mép áo. Cậu bé vốn nhút nhát, ít nói, giờ bị đẩy vào tình thế này càng thêm hoang mang. Hùng đứng bật dậy, giọng đanh thép: “Tít, con chọn ai? Nếu con chọn mẹ con, thì bố con mình coi như cắt đứt từ đây, không còn gì liên quan nữa. Còn nếu con chọn bố, để bố mẹ vào giải quyết xong, rồi con đi về với bố.” Tôi quay sang trừng mắt với Hùng, tức đến nghẹn cổ. Sao anh ta dám ép con trai mình như vậy, biến tình cảm gia đình thành một lời tuyên chiến lạnh lùng?

Căn cứ ly hôn theo quy định của pháp luật hiện hành

Không khí trong phòng xử nặng nề như đeo chì. Tít ngẩng lên, mắt đỏ hoe, lí nhí: “Con… con không biết…” Thẩm phán gõ bút xuống bàn, nghiêm giọng: “Cháu phải chọn một người. Đây là quyền của cháu.” Tôi nắm tay Tít, khẽ nói: “Con cứ nói thật lòng, mẹ không trách đâu.” Nhưng trong lòng tôi đau như cắt. Tôi sợ Tít sẽ chọn Hùng, sợ mất con mãi mãi.

Rồi bất ngờ, Tít đứng dậy, giọng run run nhưng kiên định: “Con không chọn ai cả. Con muốn ở với chú Long.” Cả phòng xử im phăng phắc. Tôi và Hùng đồng thanh: “Chú Long nào?” Thẩm phán nhíu mày: “Cháu giải thích rõ đi.” Tít hít một hơi sâu, mắt sáng lên: “Chú Long là bạn bố, hay qua nhà chơi với con. Chú không cãi nhau, không hét lên như bố mẹ. Chú dạy con đá bóng, mua đồ chơi cho con. Con muốn ở với chú ấy.”

Tôi sững sờ, còn Hùng thì tái mặt. Long là bạn thân của Hùng từ thời đại học, thường xuyên ghé nhà khi chúng tôi còn chung sống. Anh ta hiền lành, vui tính, luôn mang quà cho Tít mỗi lần đến. Nhưng chuyện Tít muốn ở với Long thì tôi chưa từng nghĩ tới. Hùng gầm lên: “Mày nói gì vậy, Tít? Chú Long không phải gia đình, mày điên à?” Tôi cũng hoang mang, nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: có gì đó không đúng.

Thẩm phán yêu cầu tạm nghỉ để Tít bình tĩnh lại. Trong phòng chờ, tôi kéo Tít lại gần, hỏi nhỏ: “Con nói thật với mẹ, sao lại chọn chú Long?” Tít cúi đầu, thì thầm: “Chú Long bảo nếu con nói vậy, bố mẹ sẽ không cãi nhau nữa. Chú nói con làm thế để bố mẹ quay lại với nhau.” Tôi chết lặng. Hóa ra đây là “kế hoạch” của Long sao? Nhưng tại sao anh ta lại nhúng tay vào chuyện này?

Phiên tòa tiếp tục, và mọi thứ càng trở nên hỗn loạn khi Long bất ngờ xuất hiện. Anh ta bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, xin phép thẩm phán được nói. “Tôi là Nguyễn Văn Long, bạn của cả hai bên. Tôi xin lỗi vì đã xúi Tít nói vậy. Nhưng tôi không thể đứng nhìn gia đình này tan vỡ thêm nữa.” Long quay sang Hùng: “Cậu có biết Tít khổ thế nào không? Mỗi lần cậu cãi nhau với Linh, thằng bé gọi tôi khóc qua điện thoại. Tôi chỉ muốn cậu và Linh nhìn lại, đừng để Tít phải chịu đựng thêm.”

Hùng đứng im, tay nắm chặt thành ghế. Tôi nhìn Long, rồi nhìn Tít, lòng rối như tơ. Thẩm phán thở dài: “Đây là chuyện gia đình, không phải trò đùa. Nhưng nếu cả hai vẫn không thỏa thuận được, tòa sẽ quyết định thay.” Đúng lúc đó, Hùng bất ngờ lên tiếng, giọng khàn đi: “Tôi rút đơn. Tôi không ly hôn nữa.” Tôi ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm. Hùng quay sang tôi, mắt đỏ hoe: “Anh sai rồi, Linh. Anh không muốn mất cả em lẫn Tít. Mình… mình thử lại được không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì Tít chạy ùa đến, ôm chầm lấy cả hai chúng tôi. Cậu bé khóc nức nở: “Con không muốn mất bố mẹ! Con xin lỗi vì nói dối!” Long đứng đó, mỉm cười nhẹ, rồi lặng lẽ rời phòng xử. Hóa ra, cái “twist” lớn nhất không phải là Tít chọn ai, mà là Long – người ngoài cuộc – đã âm thầm gieo một hạt giống để cứu vãn gia đình chúng tôi.

Phiên tòa kết thúc trong nước mắt và những cái ôm. Nhưng tối đó, khi Tít đã ngủ say, tôi nhận được tin nhắn từ Long: “Chúc mừng hai người. Nhưng nếu lần sau còn cãi nhau, tôi sẽ thật sự nhận nuôi Tít đấy!” Tôi bật cười, lòng nhẹ nhõm, và thầm cảm ơn anh ta – người đã bất ngờ thay đổi cả số phận gia đình tôi.