Ngày cưới mẹ chồng làm ần lên đòi giữ vàng cưới của vợ chồng tôi. Vậy là tổng 3 cây vàng (trong đó 2 cây nhà ngoại trao), tôi đưa hết cho bà để nhà cửa yên ấm. 10 năm qua nhiều lần tôi ngỏ ý lấy vàng thì bà bảo: “Khi nào chúng mày mua nhà ở riêng tao đưa”. Giờ con rể bà cờ bạc mắc nợ, gia đình 4 người đưa nhau về ở cả nhà mẹ chồng tôi. Chật chội quá tôi quyết định mua chung cư ở riêng từ tiền dành dụm cùng số tiền bố đẻ tôi bán đất cho. Vẫn thiếu 1 ít nên tôi hỏi mẹ chồng lấy lại 3 cây vàng chứ cũng không dám xin thêm bà 1 đồng. Ấy vậy mà bà thẳng thừng tuyên bố: “Vàng đấy tao đưa con Lan trả nợ cho chồng nó rồi, ngày đó bán đi được 100 triệu chứ bao nhiêu. Khi nào có nó trả”. Tôi điếng người, nhưng vẫn kiên quyết đòi vàng, thế mà bà ch::ửi r::ủa tôi sống bạc rồi đu::ổi con dâu ra khỏi nhà luôn. Tôi vừa ra tới cổng thì nghe bên trong nhà tiếng nổ ki:::nh hoàng…

Ngày cưới, mẹ chồng làm ầm lên đòi giữ vàng cưới của vợ chồng tôi. Vậy là tổng cộng 3 cây vàng (trong đó 2 cây do nhà ngoại trao), tôi đưa hết cho bà để gia đình được yên ấm. Suốt 10 năm qua, nhiều lần tôi ngỏ ý lấy lại vàng nhưng bà luôn bảo: “Khi nào chúng mày mua nhà ở riêng, tao sẽ đưa.” Tôi tin tưởng, nhẫn nhịn, vì nghĩ rằng đó cũng là tài sản của mình, sớm muộn gì cũng lấy lại được.

Giờ con rể bà cờ bạc, mắc nợ chồng chất, gia đình bốn người của nó kéo về ở chung trong nhà mẹ chồng. Căn nhà vốn đã chật chội nay lại càng bí bách hơn. Tôi không chịu nổi cảnh sống ngột ngạt, bừa bộn ấy nên quyết định mua chung cư để ra ở riêng. Số tiền tôi dành dụm bấy lâu cộng với tiền bố đẻ tôi bán đất cho cũng gần đủ, chỉ thiếu một chút. Nghĩ tới số vàng năm xưa, tôi mạnh dạn hỏi mẹ chồng để lấy lại. Tôi chỉ cần số vàng của chính mình chứ không dám xin thêm bà một đồng nào.

Nhờ mẹ chồng giữ hộ vàng cưới, lúc đòi lại bà nói mà điếng người

Vậy mà bà thẳng thừng tuyên bố: “Vàng đấy tao đưa con Lan trả nợ cho chồng nó rồi. Ngày đó bán đi được 100 triệu chứ bao nhiêu. Khi nào có nó trả.” Tôi điếng người, không tin vào tai mình. Tại sao bà có thể ngang nhiên dùng tài sản của tôi để giải quyết chuyện của người khác? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng cương quyết:

  • Mẹ, đó là vàng cưới của con. Con chưa bao giờ cho ai hay đồng ý để mẹ dùng vào việc khác. Giờ con cần, mẹ phải trả lại cho con.

Mẹ chồng lập tức đổi giọng, giận dữ quát lên:

  • Mày sống bạc lắm! Vàng đấy là của tao giữ, tao muốn làm gì thì làm! Con Lan là con gái tao, tao giúp nó thì sao? Mày có chồng có con, sao lại đi tính toán với nhà chồng từng đồng từng cắc thế hả?

Tôi ức đến mức nước mắt trào ra. Chưa kịp nói gì, bà đã chỉ tay ra cửa:

  • Đi ngay! Đã bạc bẽo thì đừng ở đây nữa!

Tôi cắn chặt môi, cố nuốt nước mắt, thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà. Khi vừa bước ra đến cổng, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ trong nhà. Tôi giật bắn người, tim đập thình thịch. Quay đầu lại, tôi thấy khói bốc lên nghi ngút từ gian bếp. Hàng xóm hốt hoảng chạy sang, người la hét, người gọi cứu hỏa.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội lao vào bên trong. Trong nhà, mẹ chồng và con Lan đang ngã sõng soài giữa sàn, mặt mũi tái mét. Bếp gas có vẻ đã bị rò rỉ, vụ nổ khiến một phần tường bị nứt toác. Cả căn nhà ngập trong mùi khí gas khét lẹt.

Không quan tâm đến nỗi giận dữ hay ấm ức nữa, tôi cùng hàng xóm nhanh chóng đưa mẹ chồng và em chồng ra ngoài. May mắn là họ không bị thương nặng, chỉ hoảng loạn vì vụ nổ. Tôi dìu mẹ chồng ra khỏi nhà, lòng đầy hỗn loạn.

Bà nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút hối hận. Nhưng chỉ trong giây lát, bà lại quay đi, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Tôi không mong đợi một lời xin lỗi, chỉ cảm thấy buồn đến tê tái. Tôi đã từng xem nơi này là nhà, đã từng cố gắng nhẫn nhịn, hy vọng vào một ngày nào đó được công nhận và tôn trọng. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là ảo tưởng.

Tôi nhìn mẹ chồng lần cuối, hít một hơi thật sâu rồi quay đi. Bước chân tôi dứt khoát hơn bao giờ hết. Tôi biết, từ giây phút này, tôi không còn nợ nần gì với căn nhà này nữa.

Ba tháng sau, tôi dọn về căn hộ mới, một không gian nhỏ nhưng đầy đủ và yên bình. Tôi học cách buông bỏ, học cách sống cho bản thân và các con. Số vàng kia có thể không bao giờ lấy lại được, nhưng tôi đã lấy lại được sự tự do và bình yên trong lòng.