Bố tôi đã 80 tuổ;;i, tóc bạc trắng, lưng đã còng, vậy mà một ngày ông gọi các con về họp gia đình, tuyên bố xanh rờn: “Bố sẽ cưới cô Lan, giúp việc trong nhà mình.” Cô Lan mới ngoài 30, trẻ trung, nhanh nhẹn, được thuê để chăm sóc bố từ vài năm trước. Ba anh em chúng tôi sững sờ, phản đối quyết liệt. Nhưng bố tôi gạt đi, mắt sáng rực muốn có người bầu bạn tuổi già. Chỉ vài tháng sau cưới, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Cô Lan không còn là người giúp việc dịu dàng, tận tụy nữa. Cô ta bắt đầu sai khiến bố tôi như osin, cho ông ăn cơm chan nước mắt. Cho đến 1 ngày bố gọi chúng tôi đến đọc di chúc,. Nghe xong, cô Lan tái mặt hét toáng lên… hóa ra bố tôi “già nhưng không m:;ù”…

Bố tôi năm nay đã 80 tuổi. Tóc ông bạc trắng, lưng đã còng, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn. Một ngày nọ, ông gọi ba anh em chúng tôi về, nghiêm túc tuyên bố:

“Bố sẽ cưới cô Lan, giúp việc trong nhà mình.”

Cả ba chúng tôi đều sững sờ. Cô Lan mới ngoài 30, trẻ trung, nhanh nhẹn, được thuê để chăm sóc bố từ vài năm trước. Chúng tôi phản đối quyết liệt, cho rằng bố đã già, cần sự yên bình chứ không phải một cuộc hôn nhân muộn màng. Nhưng bố tôi gạt đi, ánh mắt ông sáng rực, như một người trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa hạnh phúc.

Sau nhiều lần khuyên ngăn không thành, chúng tôi đành bất lực nhìn bố tổ chức đám cưới. Đám cưới diễn ra đơn giản, chỉ có vài người thân trong gia đình và một số hàng xóm thân thiết. Bố tôi vui vẻ như một chàng trai trẻ, còn cô Lan cũng tỏ ra dịu dàng, chăm sóc ông chu đáo trước mặt mọi người.

Nhưng chỉ vài tháng sau đám cưới, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Cô Lan không còn là người giúp việc tận tụy nữa. Thay vào đó, cô ta dần bộc lộ bản chất thật: lười biếng, hay cáu gắt và bắt bố tôi phục tùng như một người ở. Mỗi bữa cơm, bố tôi không còn được ăn những món yêu thích mà chỉ là những đĩa cơm chan đầy nước mắt.

Chúng tôi đau lòng nhưng không thể làm gì khi bố luôn gạt đi mọi sự can thiệp. Ông vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, không hé một lời phàn nàn. Nhưng những cái nhìn xa xăm, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt ông nói lên tất cả.

Một hôm, tôi tình cờ ghé thăm bố mà không báo trước. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Cô Lan đang lớn tiếng quát nạt, còn bố tôi lặng lẽ cúi đầu rửa bát. Tôi xông vào, nhưng ông chỉ lắc đầu, ra hiệu đừng can thiệp. Tôi đi ra ngoài, lòng đau như cắt.

Chúng tôi bắt đầu để ý hơn. Cô Lan thường xuyên lấy tiền của bố mà không cần hỏi, ăn diện hơn, đi chơi khuya và có lần còn bị bắt gặp đi cùng một người đàn ông lạ. Khi chúng tôi nói chuyện với bố, ông chỉ cười nhạt: “Các con cứ để bố tự lo.”

Cho đến một ngày, bố gọi chúng tôi đến nhà, nói rằng muốn đọc di chúc trước mặt tất cả mọi người.

Chúng tôi ngồi quanh bàn, còn cô Lan có vẻ tự tin, nghĩ rằng mình sắp được hưởng gia tài. Nhưng khi bố tôi đọc những dòng đầu tiên, khuôn mặt cô ta dần tái mét.

Bố tôi đã âm thầm quan sát tất cả. Trong di chúc, ông để lại toàn bộ tài sản cho ba anh em tôi, chỉ để lại cho cô Lan một số tiền nhỏ, đủ để cô ta rời đi mà không thể trở lại lợi dụng ông. Ông cũng trình bày mọi bằng chứng về sự bội bạc của cô Lan, khiến cô không còn đường chối cãi.

Cô Lan hét toáng lên, nước mắt giàn giụa, nhưng không ai trong chúng tôi mảy may động lòng. Bố đã luôn sáng suốt hơn những gì chúng tôi tưởng. Ông chỉ chờ đúng lúc để vạch trần bộ mặt thật của người đàn bà ấy.

Cuối cùng, cô Lan rời đi, mang theo những ảo mộng về một cuộc sống giàu sang. Còn bố tôi, dù có chút đau lòng, nhưng ông mỉm cười nhẹ nhõm. Ông đã lấy lại được sự bình yên trong những năm tháng cuối đời.