Tôi và Lan từng là một cặp đôi hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau cuồng nhiệt, kết hôn trong sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Những năm đầu hôn nhân trôi qua trong êm đềm, nhưng càng về sau, những mâu thuẫn nhỏ nhặt tích tụ thành những vết rạn lớn.
Chúng tôi cãi nhau về chuyện tiền bạc, về công việc, về cách đối nhân xử thế. Lan là một người phụ nữ nhạy cảm, đôi khi có phần cứng nhắc. Tôi lại thích tự do, thích tụ tập bạn bè. Sau nhiều lần cố gắng hàn gắn không thành, chúng tôi quyết định ly hôn sau 5 năm chung sống.
Ngày ra tòa, Lan lặng lẽ ký vào tờ giấy ly hôn, không khóc lóc, không oán trách. Chỉ có ánh mắt cô ấy nhìn tôi là chất chứa nhiều điều khó nói.
Một năm sau, tôi gặp Linh – một cô gái trẻ trung, hoạt bát, hoàn toàn trái ngược với Lan. Linh mang đến cho tôi cảm giác mới mẻ, sự tươi vui mà tôi đã thiếu trong cuộc hôn nhân cũ. Không lâu sau, chúng tôi quyết định kết hôn.
Ngày cưới của tôi được tổ chức linh đình tại một nhà hàng sang trọng. Khách khứa đông đúc, tiếng cười nói rộn ràng. Tôi bận rộn tiếp khách, chụp ảnh, cười nói không ngớt. Linh rạng rỡ trong bộ váy cưới lộng lẫy, tay trong tay với tôi, chờ đợi giây phút trao nhẫn.
Đúng lúc ấy, cửa nhà hàng bật mở. Một nhân viên giao hàng bước vào, tay ôm một vòng hoa tang lớn. Cả sảnh tiệc xôn xao. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy vòng hoa đen trắng giữa đám cưới ngập tràn sắc đỏ và ánh đèn lộng lẫy.
Tôi nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên. Người giao hàng cất tiếng hỏi lớn:
- Xin hỏi ai là chú rể?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi bước lên, giọng nghi ngờ:
- Tôi đây.
Anh ta đưa tờ hóa đơn ký nhận, rồi nhanh chóng rời đi. Tôi cúi xuống đọc dòng chữ in trên vòng hoa:
“Thành kính phân ưu”
Ngay bên dưới là tên người gửi: Nguyễn Thị Lan – vợ cũ của tôi.
Cả hội trường như chết lặng. Tiếng xì xào vang lên khắp nơi. Mẹ tôi tái mặt, còn Linh thì trừng mắt nhìn tôi đầy bàng hoàng.
Tôi đứng lặng vài giây, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lan. Chuông đổ dài nhưng không ai bắt máy. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể tôi.
Buổi tiệc cưới diễn ra trong bầu không khí nặng nề. Ai cũng bàn tán về sự việc kỳ lạ vừa rồi. Tôi không thể nào tập trung được. Sau khi tiệc tàn, tôi lập tức lái xe đến nhà Lan.
Căn hộ của cô ấy tối om. Tôi bấm chuông nhưng không ai ra mở cửa.
Một linh cảm chẳng lành khiến tôi run lên. Tôi vội gọi bảo vệ tòa nhà nhờ giúp đỡ. Cuối cùng, khi cánh cửa mở ra, tôi sững sờ khi thấy Lan nằm bất động trên giường, xung quanh là những vỉ thuốc rỗng.
Tôi lao đến lay mạnh cô ấy, gọi tên liên tục. Lan mở mắt, nhìn tôi yếu ớt rồi khẽ cười:
- Anh đến rồi à?
Tôi cuống quýt gọi cấp cứu, nhưng Lan giơ tay ngăn lại:
- Không cần đâu. Em không sao. Chỉ là… em muốn nghỉ ngơi một chút thôi.
Tôi nhìn cô ấy, vừa tức giận vừa đau lòng:
- Tại sao em lại gửi vòng hoa đó đến đám cưới của anh? Em muốn gì chứ?
Lan nhìn tôi, ánh mắt xa xăm:
- Anh có nhớ ngày mình ly hôn không?
Tôi gật đầu, không hiểu cô ấy đang muốn nói gì.
Lan cười nhạt:
- Ngày hôm đó, em đã chết một lần rồi.
Tôi sững sờ. Lan tiếp tục:
- Anh có biết không? Sau khi chia tay anh, em rơi vào trầm cảm suốt một năm trời. Em từng nghĩ đến cái chết. Nhưng rồi em nhận ra, em không cần phải chết vì một người không còn yêu mình.
Cô ấy nhìn tôi, giọng nghèn nghẹn:
- Vòng hoa đó không phải để nguyền rủa anh. Nó là dành cho em – cho con người yếu đuối, đau khổ của em ngày xưa. Hôm nay, em muốn chính tay mình chôn vùi quá khứ. Từ giờ trở đi, em sẽ sống cuộc đời của riêng mình.
Tôi không biết nói gì. Một cảm giác cay đắng trào lên trong lồng ngực.
Lan mỉm cười, ánh mắt bình thản hơn bao giờ hết:
- Chúc anh hạnh phúc, thật lòng đấy. Còn em… từ giờ, em sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nhìn Lan thật lâu, rồi lặng lẽ rời đi.
Trên đường về, tôi nhận ra, trong cuộc hôn nhân cũ, người có lỗi không chỉ là Lan, mà còn là tôi. Tôi đã để lại trong lòng cô ấy quá nhiều tổn thương mà đến tận hôm nay mới thực sự nhận ra.
Tôi lái xe đi xa dần, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy trăn trở. Cuộc sống là vậy, đôi khi, những điều ta tưởng đã quên đi, thực ra vẫn còn ám ảnh rất lâu sau đó.
Vòng hoa tang không phải là lời nguyền rủa. Nó là lời tiễn biệt của một người đàn bà đã từng yêu tôi bằng cả thanh xuân.
- Angela Phương Trinh: Mong bố mẹ đừng b.ắt con quay về nhà nữa
- Trước đây, khi các anh tôi còn sống ở quê, bố mẹ đã chia cho mỗi người một mảnh đất. Nhưng từ ngày họ ra phố sống, cả hai anh đều bán đất để mua nhà. Một lần, khi cả gia đình đông đủ, bố tôi đứng giữa sân nhà và nói. Bố có ba đứa con, hai trai đã có gia đình hạnh phúc. Chỉ có cô út là thiệt thòi. Đất đai bố đã cho các anh rồi, nên ngôi nhà này, bố mẹ quyết định để lại cho con út. Sau này, đây sẽ là nơi thờ cúng tổ tiên và là chỗ đi về của các con. Cô út không được bán ngôi nhà này! Lời nói của bố khiến tôi rưng rưng nước mắt. Các anh chị cũng đồng tình, không ai ph:ản đ:ối. Tôi cảm thấy yên tâm hơn khi tiếp tục sống trong ngôi nhà này.Đầu năm nay, gia đình anh cả gặp khó khăn lớn về tài chính. Nghe đâu anh nợ nần nhiều, phải bán nhà trên phố để trả nợ, sau đó chuyển ra ngoài ở trọ. Tuần trước, anh về quê gặp mẹ và nói: – Tết năm nay chúng con sẽ về quê ăn Tết rồi ở lại nhà luôn. Em và mẹ ở một phòng, phòng còn lại để gia đình anh vào sống. Thế rồi anh về muốn chiếm luôn ngôi nhà của tôi. Anh cả lại trơ trẽn: – Bố m:;ấ::t rồi, anh là trưởng trong nhà, lời anh nói mọi người phải nghe. Ngày xưa bố chỉ nói miệng thôi, nếu ra tòa nhà này sẽ chia thành nhiều phần. Em chỉ được một phần thôi! Anh vừa dứt lời tôi n;ém vào mặt anh 1 thứ khiến không chỉ anh mà cả nhà cũng câm nín…..Đọc tiếp dưới bình luận
- Cổ động viên cả nước xót xa nhận tin dữ từ HLV Park Hang Seo: Xin chi buồn, mong ông an nghỉ!
- Kỳ diệu 3 nạn nhân thoát ch/ế/t thần kỳ trong vụ sập cầu Phong Châu: Lúc rơi tự do, tôi nghĩ mình chuẩn bị ch/e/t