Bác sĩ Trần Minh là một chuyên gia sản khoa tài giỏi, có tiếng trong ngành y. Tuy nhiên, cuộc đời anh lại mang một bi kịch lớn: anh bị v/ô s/i/nh. Điều này đã đẩy cuộc hôn nhân của anh với người vợ cũ – Hoài An – đến bờ vực tan vỡ. Ngày đó, Hoài An luôn mong muốn có một đứa con, nhưng sau nhiều năm chạy chữa mà không có kết quả, cô dần trở nên chán nản, thất vọng.

Bác sĩ Trần Minh là một chuyên gia sản khoa tài giỏi, có tiếng trong ngành y. Tuy nhiên, cuộc đời anh lại mang một bi kịch lớn: anh bị vô sinh. Điều này đã đẩy cuộc hôn nhân của anh với người vợ cũ – Hoài An – đến bờ vực tan vỡ. Ngày đó, Hoài An luôn mong muốn có một đứa con, nhưng sau nhiều năm chạy chữa mà không có kết quả, cô dần trở nên chán nản, thất vọng. Cuối cùng, họ quyết định ly hôn trong sự đau đớn và tiếc nuối.

Sau khi chia tay, Trần Minh lao đầu vào công việc, vùi mình trong bệnh viện để quên đi những ký ức đau buồn. Anh không còn dám nghĩ đến chuyện tái hôn hay có con nữa. Hoài An cũng rời khỏi thành phố, chuyển đến một nơi khác sinh sống. Thời gian cứ thế trôi qua, hai người bặt tin nhau.

Mọi chuyện tưởng như đã chôn vùi trong quá khứ, cho đến một ngày định mệnh. Hôm đó, Minh đang trực đêm thì nhận được một ca cấp cứu khẩn cấp. Một sản phụ đang trong tình trạng nguy kịch cần anh hỗ trợ ngay lập tức. Khi bước vào phòng sinh, ánh mắt anh như dừng lại, tim đập mạnh trong lồng ngực. Người phụ nữ nằm trên giường chính là Hoài An!

Cô đang đau đớn, mồ hôi túa ra khắp mặt, nhưng khi nhìn thấy Minh, ánh mắt cô cũng không giấu được sự ngỡ ngàng. Không có thời gian để hoài niệm, Minh lập tức tập trung vào ca sinh. Đứa bé gặp khó khăn khi chào đời, nhưng với kinh nghiệm và sự tận tâm của Minh, cuối cùng ca sinh nở cũng thành công. Khi tiếng khóc chào đời vang lên, cả phòng sinh như vỡ òa trong niềm vui.

Nhưng khoảnh khắc Minh nhìn thấy gương mặt đứa trẻ, anh như chết lặng. Đôi mắt, sống mũi, cả nụ cười khẽ của đứa bé… tất cả đều giống anh một cách kỳ lạ. Tay Minh run run khi bế đứa trẻ. Anh nhìn sang Hoài An, trong ánh mắt cô có gì đó khó nói.

  • “Hoài An… đứa bé này… là con của ai?” – Minh thì thầm, giọng anh lạc đi.

Hoài An im lặng, rồi nước mắt cô trào ra. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt đầy xúc động:

  • “Là con anh, Minh à…”

Anh không thể tin vào tai mình. “Nhưng… làm sao có thể? Anh bị vô sinh mà!” Minh tự nhủ. Cả thế giới như quay cuồng trước mắt anh.

Hoài An nắm chặt tay Minh, giọng cô nghẹn lại:

  • “Ngày đó, khi bác sĩ bảo anh không thể có con, em đã không tin. Em vẫn mong có một phép màu. Sau khi ly hôn, em đã đi khám ở nhiều nơi và phát hiện rằng… không phải anh, mà chính em mới là người có vấn đề. Em bị tắc vòi trứng nhưng có thể chữa trị. Và sau một thời gian điều trị, em đã mang thai. Em đã định báo cho anh… nhưng em sợ sẽ phá vỡ cuộc sống của anh.”

Trần Minh không thể nói thêm lời nào. Anh nhìn đứa trẻ trong tay, nhìn người phụ nữ mà mình từng yêu thương. Một cảm giác hối hận, đau đớn, nhưng cũng xen lẫn hạnh phúc trào dâng trong lòng anh.

Giây phút đó, anh biết rằng mình không còn đơn độc nữa. Cuộc đời anh đã có một bước ngoặt mà chính anh cũng không thể ngờ tới. Một trang mới đã mở ra, nơi có đứa con anh hằng mong ước và người phụ nữ anh chưa từng hết yêu…

Những ngày sau đó, Trần Minh không thể rời xa con trai của mình. Anh dành mọi thời gian có thể để chăm sóc cho cả hai mẹ con. Sự hiện diện của đứa trẻ khiến anh nhận ra bao năm qua mình đã sống trong cô đơn và nỗi đau không cần thiết. Anh cảm thấy biết ơn Hoài An vì đã mang đến cho anh một món quà vô giá.

Một buổi chiều, khi Hoài An vẫn còn đang nghỉ ngơi trong bệnh viện, Minh ngồi bên cạnh nôi con trai, nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn tay bé xíu của cậu bé. Đứa trẻ mỉm cười trong giấc ngủ, khiến tim anh thắt lại.

  • “Minh… anh có giận em không?” – Giọng Hoài An vang lên nhẹ nhàng.

Anh quay sang, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của cô.

  • “Không, anh không giận. Anh chỉ thấy tiếc… tiếc vì đã để mất em suốt bao năm qua.” – Minh thở dài.

Hoài An mỉm cười, nước mắt cô khẽ rơi. “Chúng ta… liệu có thể làm lại từ đầu không?”

Minh nắm lấy tay cô, siết chặt. “Anh chưa từng hết yêu em. Chỉ cần em đồng ý, anh sẵn sàng cùng em nuôi dạy con và xây dựng lại tất cả.”

Hoài An bật khóc, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn dịu nhẹ phủ xuống thành phố, như báo hiệu một khởi đầu mới cho gia đình nhỏ của họ.