Tôi mở công ty riêng từ khi còn rất trẻ. Công việc phát triển nhanh chóng, khách hàng ngày càng nhiều, các cuộc họp liên tục chất chồng. Tôi bắt đầu bận rộn, dần dần quên mất việc về thăm mẹ. Khi nhớ ra, tôi chỉ gọi điện hỏi thăm qua loa vài câu. Có đôi khi, ngay cả trước khi mẹ kịp nói xong, tôi đã vội vàng cúp máy để lao vào công việc.
Tôi không hề biết rằng, phía bên kia đầu dây, mẹ vẫn giữ điện thoại trên tay, lặng lẽ mỉm cười và thở dài…
Mùa hè năm ấy, tôi bất chợt có một khoảng trống trong lịch trình. Nghĩ rằng đã lâu không về nhà, tôi quyết định mua vé máy bay về thăm mẹ. Nhưng khi về đến nơi, tôi lại cảm thấy có chút bối rối. Căn nhà cũ kỹ, yên ắng lạ thường. Không có gì để làm, tôi chỉ quanh quẩn trò chuyện với mẹ và xem ti vi cùng bà.
Sáng hôm sau, mẹ đột nhiên đề nghị:
- Con đi với mẹ ra chợ mua trứng gà nhé!
Tôi bật cười trước lời đề nghị có vẻ ngây ngô ấy. Ở công ty, tôi là một giám đốc bận rộn, có tài xế riêng, có thư ký hỗ trợ mọi thứ. Vậy mà giờ đây mẹ lại bảo tôi đi mua trứng. Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của mẹ, tôi không nỡ từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Mẹ bảo gần nhà có siêu thị nhưng bà không thích đi, mà muốn đến siêu thị ở tận khu phố bên kia. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ ơi, sao phải đi xa như vậy trong khi ngay gần nhà cũng có siêu thị mà?
Mẹ chớp mắt, cười hiền hậu:
- Siêu thị bên kia có chương trình khuyến mãi, mua ba quả sẽ được tặng một quả. Tiết kiệm được kha khá đấy con à!
Tôi đứng sững lại, không biết nên khóc hay cười. Tôi có thể kiếm hàng chục triệu trong một buổi họp, nhưng mẹ vẫn dành thời gian tính toán từng đồng để tiết kiệm.
Chúng tôi ra đường, tôi định vẫy taxi nhưng mẹ vội ngăn lại:
- Đi xe buýt số 12 nhé con!
Tôi nhíu mày:
- Sao phải là xe số 12 hả mẹ? Taxi đi nhanh hơn mà!
Mẹ kiên nhẫn giải thích:
- Xe số 12 là xe miễn phí dành cho khách đi siêu thị. Còn taxi phải tốn tiền.
Tôi bật cười bất lực nhưng vẫn đồng ý. Khi lên xe, tôi bất ngờ thấy hầu hết các bác lớn tuổi trên xe đều quen biết mẹ. Họ trò chuyện rôm rả, ánh mắt nhìn tôi đầy thân thiện. Một bác cười bảo:
- Hôm nay có con trai đi cùng, chị vui lắm nhỉ!
Mẹ tôi khẽ cười, khuôn mặt rạng rỡ. Trái tim tôi bỗng chốc ấm áp lạ thường.
Tới siêu thị, mẹ chọn lựa từng quả trứng rất kỹ, vui vẻ tính toán số lượng để được hưởng khuyến mãi tốt nhất. Mua xong, mẹ kéo tôi ra ghế chờ xe buýt số 12 để về. Tôi kiểm tra đồng hồ, nhíu mày:
- Xe này cả tiếng mới có một chuyến, mẹ ạ!
- Không sao đâu con, trong lúc đợi mẹ con mình nói chuyện một chút!
Ban đầu, tôi cảm thấy sốt ruột. Nhưng rồi mẹ bắt đầu kể về những chuyện thời thơ ấu của tôi, về những ngày tôi còn bé tí xíu, chạy lon ton trước sân. Những câu chuyện tưởng chừng đã bị quên lãng bỗng ùa về, làm tim tôi dịu lại. Một tiếng trôi qua lúc nào chẳng hay.
Trên đường về nhà, mẹ ghé vào một sạp trái cây ven đường, mua một quả dưa hấu lớn. Tôi cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ xách theo.
Khi về đến nhà, mẹ cắt dưa hấu ra, tôi cầm ngay một miếng, ăn ngon lành. Từng miếng dưa đỏ tươi, mọng nước, ngọt lịm tan trong miệng khiến tôi không thể ngừng lại. Chẳng mấy chốc, hơn nửa quả dưa đã hết sạch. Tôi cảm thấy sảng khoái và thỏa mãn, nhưng khi ngước lên, tôi thấy mẹ đang nhìn tôi. Ánh mắt bà trìu mến nhưng có chút gì đó ươn ướt.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao mẹ lại nhìn con như vậy?
Mẹ khẽ thở dài, rồi cười:
- Khi con còn nhỏ, nhà mình nghèo lắm, có khi đến cả một quả dưa hấu cũng là thứ xa xỉ. Con rất thích ăn dưa, nhưng chẳng mấy khi có được. Có lần, mẹ phát hiện con nhặt vỏ dưa người ta vứt đi, cạo phần thịt đỏ còn sót lại để ăn. Mẹ đau lòng lắm…
Tôi sững sờ. Hình ảnh một cậu bé gầy gò ngồi bên bờ sông, cầm vỏ dưa gặm từng chút hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi. Tôi đã quên mất ký ức ấy, nhưng mẹ thì không.
Mẹ tiếp tục:
- Sau lần đó, mẹ đã cố gắng làm thêm, dành dụm từng đồng để mua dưa hấu cho con. Nhìn con ăn ngon lành, mẹ thấy lòng mình ấm áp vô cùng…
Tôi nghẹn lời. Mắt cay cay, cổ họng nghèn nghẹn. Tôi nhìn người mẹ trước mặt, mái tóc đã điểm bạc, những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng. Cả cuộc đời mẹ luôn hy sinh cho tôi, từng chút một, từ miếng ăn, giấc ngủ, đến từng đồng bạc lẻ.
Vậy mà tôi, khi có tiền, lại bận đến mức không dành nổi cho mẹ một chút thời gian…
Bây giờ tôi mới hiểu, mẹ cố tình chọn siêu thị xa để đi lâu hơn, chọn xe buýt chờ đợi để có thêm thời gian bên tôi. Bốn tiếng đồng hồ ấy, đối với tôi là sự lãng phí, nhưng với mẹ, đó là bốn tiếng quý giá được ở bên con trai.
Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không đủ giàu để mua lại thời gian dành cho mẹ.
Tôi chợt nhận ra rằng, thời gian và tiền bạc tồn tại không chỉ để kiếm sống, mà còn để yêu thương, để trân trọng những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Và người quan trọng nhất, chính là mẹ…
Tôi đặt miếng dưa xuống, nắm lấy tay mẹ, khẽ nói:
- Mẹ ơi, ngày mai mẹ có muốn đi đâu không? Mình lại đi mua trứng nhé mẹ!
- Nam ca sĩ Vbiz khô với bà Phương Hằng: Muốn mua lại viên kim cương 1000 tỷ, yêu cầu chuyển thẳng tiền vào MTTQ
- Tôi và chồng không có con cái ly hôn rồi, nhưng bố chồng mỗi tháng đều gửi cho tôi 6 triệu, tôi từ chối mãi mà không được. Tôi cứ nghĩ là ông thương con dâu cũ, nhưng k:.ỳ l:.ạ là sau khi ông mất, tôi vẫn tiếp tục được nhận đều đặn 6 triệu mỗi tháng. Tò mò không biết số t:iền này từ đâu ra, ai gửi, tôi về quê chồng cũ hỏi thì phát hiện ra sự thật kinhhoang …
- Làm nhân nem nhớ kỹ 1 bước để nem không chảy nước, rách lá, để nguội vẫn giòn tan
- Chán hẳn giá vàng hôm nay 9/11: Vừa tăng ‘b;;ốc đ;;ầu’ 1 phiên, nay đã đảo chiều chạm đáy thấp nhất 5 tháng qua