Bà Hiền ngồi ở góc bàn, đôi mắt mờ đục vì tuổi già chăm chú nhìn ra sân. Hôm nay là ngày bà định công bố quyết định chia tài sản cho hai đứa con trai. Căn nhà ba gian, mảnh đất hương hỏa và chút tiền tiết kiệm – tất cả đã được bà tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ chúng nó đến để nói chuyện. Nhưng lòng bà vẫn nặng trĩu, bởi cả hai đứa đều từng hứa hẹn sẽ chăm sóc mẹ già, mà chẳng ai thực sự khiến bà yên tâm.
Cậu con trai cả, Trung, sống ở thành phố, đã gọi điện sáng nay, giọng điệu ngọt nhạt: “Mẹ cứ yên tâm, về với con, con lo đầy đủ.” Còn cậu út, Hùng, ở quê, thì cứ khăng khăng: “Mẹ mà đi đâu là con không chịu, mẹ phải ở đây với con.” Bà nghe mà chẳng tin hẳn, vì từ ngày ông mất, hai anh em nó đã lục đục vì chuyện tiền nong, đất đai. Bà sợ, chia tài sản xong, chúng nó sẽ lộ rõ bản chất, chẳng còn ai đoái hoài đến mình.
Đúng lúc ấy, Hạnh – con dâu út – bước vào, tay xách một cái cặp lồng cơm còn nóng hổi. “Mẹ ăn chút đi, con nấu canh chua với cá kho, biết mẹ thích.” Bà Hiền cười nhạt, mở cặp lồng ra xem. Nhưng vừa nhìn thấy, mặt bà cứng lại. Trong cặp lồng, cơm trắng thì nguội ngắt, lớp cá kho khô quắt nằm lẻ loi bên cạnh bát canh chua lõng bõng nước, chẳng thấy mùi thơm đâu. Bà lặng lẽ đậy nắp lại, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hạnh vẫn cười, giọng vô tư: “Mẹ ăn đi kẻo nguội, con bận lắm mới tranh thủ mang qua được.” Bà Hiền không đáp, chỉ nhìn con dâu, rồi nghĩ đến những lần Hùng bảo vợ mang đồ ăn cho mẹ, toàn mấy thứ qua loa, thừa thãi. Bà chợt nhớ, tuần trước, Trung cũng sai vợ mang cho bà hộp cơm “đặc biệt” – mở ra toàn cơm cháy với ít rau luộc héo úa. Hai đứa con, đứa nào cũng nói thương mẹ, nhưng đến cái cặp lồng cơm cũng chẳng tử tế.
Chiều hôm ấy, hai anh em Trung và Hùng đến, không khí trong nhà căng như dây đàn. Trung mở lời trước: “Mẹ, mẹ chia tài sản đi, để con còn lo cho mẹ chu đáo.” Hùng gằn giọng: “Anh đừng có mà mơ, mẹ ở đây với tôi, tài sản để tôi quản.” Chúng nó cãi nhau to, lời qua tiếng lại, chẳng ai nhường ai. Bà Hiền ngồi im, tay nắm chặt mép bàn, lòng đau như cắt. Bà đã định chia đôi tài sản, rồi luân phiên ở nhà từng đứa, nhưng cái cặp lồng cơm của Hạnh sáng nay như giọt nước tràn ly.
Đột nhiên, bà đứng dậy, giọng bình thản nhưng lạnh lùng: “Thôi, tôi không chia gì nữa. Tài sản cứ để đấy, tôi cũng chẳng đến nhà đứa nào sống cả.” Hai anh em ngớ người, Trung lắp bắp: “Mẹ nói gì lạ vậy?” Hùng cáu: “Mẹ không ở với con thì đi đâu?”
Bà Hiền quay vào buồng, lấy ra một chiếc vali nhỏ đã chuẩn bị từ trước. “Tôi đi viện dưỡng lão. Ở đấy có người chăm, cơm nước đàng hoàng, chẳng phải nhìn mặt ai mà sống. Tài sản nhà này, hai đứa tự mà tranh nhau, tôi không quan tâm nữa.” Nói xong, bà gọi xe, bước ra khỏi nhà trước ánh mắt sững sờ của hai đứa con.
Trên xe, bà mở điện thoại, nhắn một tin cho chị bạn già ở viện dưỡng lão: “Chị ơi, tôi đến rồi đây. Chuẩn bị cho tôi một bữa cơm nóng nhé, tôi thèm lắm.” Bà mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy nhẹ lòng. Hai đứa con ở lại, ngẩn ngơ nhìn nhau, chẳng ngờ được cái cặp lồng cơm tồi tàn lại đẩy mẹ chúng đến quyết định không ai lường trước.
- Sau 8 năm ly hôn, tôi bất ngờ nghe tin chồng cũ qu:a đ:ời vì b:ệnh n:ặng. Tôi một mình nuôi con, chẳng thèm đòi hỏi hay liên quan gì đến chồng cũ. Nhưng dù gì anh ta cũng là cha của con tôi nên tôi vẫn đưa con đến thắp nén nh:a:ng. Chỉ có một chuyện lạ là từ sau khi anh ta m:ất, tháng nào tôi cũng nhận được 10 triệu với nội dung “tiền chu cấp nuôi con”. Ban đầu tôi còn nghĩ là ai đó chuyển nhầm nhưng không thấy ai gọi hỏi. Đến nay đã 5 tháng, tháng nào tôi cũng đều đều nhận được tiền. Cho đến 1 ngày, tôi ng:ã ng:ửa khi biết người gửi chính là….
- Ca sĩ yang hồ Phú Lê bất ngờ lên tiếng về Hồ Văn Cường và Phi Nhung
- Cả gia đình tôi luôn tự hào vì có đứa con trai ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nay lại làm công chức nhà nước. Tôi luôn nghĩ rằng với sự nghiệp ổn định và gia thế gia giáo, con tôi xứng đáng có được một người vợ hiền đức, nề nếp, và biết giữ thể diện cho gia đình. Vì vậy khi con trai đưa về 1 cô gái ngoan ngoãn ăn nói lễ phép tôi rất hài lòng. Đám cưới nhanh chóng được diễn ra vài tháng sau đó. Vào sáng ngày cưới, khi đoàn nhà trai đến nhà gái để đón dâu, tôi thấy con dâu trong bộ váy cưới lộng lẫy, đầu đội khăn voan, nụ cười rạng rỡ. Lúc đó, tôi không phát hiện gì bất thường, vẫn thấy vui vẻ và hài lòng. Cho đến khi Lan bước đến cúi chào tôi và người thân trong đoàn nhà trai, chiếc khăn voan bất chợt lệch đi, để lộ một hình x;;;;ă;;;m lớn chạy dọc từ vai xuống cánh tay phải của con bé. Hình ảnh đó khiến tôi s;ững người. Một cảm giác x;;ấ;;u h;;ổ và t;;;ứ;c gi;;ậ;;n ập đến khi nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của bà con họ hàng. Tôi vốn coi trọng nề nếp gia phong, không thể nào chấp nhận chuyện con dâu có hình x;;;ă;;m như vậy. Trong đầu tôi lập tức l;;ó;e lên suy nghĩ: “Hay là mình bảo đoàn nhà trai bỏ về, từ chối cuộc hôn nhân này ngay từ hôm nay.” Và thế rồi chuyện gì đến cũng đến……….Đọc tiếp dưới bình luận
- 2 cuộc ly hôn kỳ lạ của MC hải ngoại nổi tiếng Nguyễn Cao Kỳ Duyên, bạn trai mới chính thức l;ộ diện sau nhiều năm giấu kín