Trời hôm ấy lạnh cắt da, gió lùa qua từng ngõ nhỏ của một vùng quê nghèo hẻo lánh. Một ông lão gầy gò, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ, đang nhặt những cành củi khô bên bìa rừng. Trong khi nhặt nhạnh, ông bỗng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ một góc cây rậm rạp.
Tò mò, ông lần theo tiếng khóc, và trước mắt ông là một cảnh tượng khiến tim ông thắt lại – một đứa bé đỏ hỏn bị bỏ rơi trong chiếc chăn rách, run rẩy vì lạnh. Nhìn đôi mắt đẫm nước của đứa trẻ, ông lão không nỡ bỏ mặc nó ở đó.
Mặc dù bản thân cũng nghèo khó, ông lão vẫn ôm đứa bé vào lòng, mang về căn nhà tranh tồi tàn của mình. Ông đặt tên cho đứa trẻ là Hưng, với mong muốn sau này nó sẽ có một cuộc sống hưng thịnh, đủ đầy.
Những năm tháng sau đó, dù bữa cơm chỉ có rau dại và cháo loãng, ông lão vẫn hết lòng chăm sóc Hưng, dành tất cả những gì tốt nhất cho đứa trẻ.
Hưng lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông lão. Cậu bé hiểu rằng ông không phải cha mẹ ruột của mình nhưng luôn kính trọng và thương ông như người thân duy nhất.
Nhưng cuộc sống ngày càng khắc nghiệt. Khi Hưng bước vào tuổi thiếu niên, ông lão ngày càng yếu, không còn đủ sức lao động như trước. Những bữa cơm ngày một đạm bạc hơn, cái nghèo đeo bám họ từng ngày.
Hưng chán nản với cuộc sống túng thiếu. Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu với sự hiện diện của ông lão trong cuộc đời mình. Cậu nghĩ, nếu không có ông, có lẽ cậu đã được người khác nhận nuôi, có cuộc sống sung túc hơn.
Và rồi một ngày, cậu quyết định rời đi.
-
“Ông đã già rồi, tôi không thể sống mãi trong cái nghèo này được. Tôi muốn tìm đường đổi đời.”
Ông lão lặng người. Đôi mắt già nua rớm nước, nhưng ông không ngăn cản.
-
“Con hãy đi đi. Chỉ mong sau này con đừng quên nơi này.”
Hưng dứt áo ra đi, bỏ lại ông lão một mình trong căn nhà tranh xập xệ.
Hưng lên thành phố, làm thuê đủ nghề, từ bưng bê đến khuân vác. Cậu không ngừng học hỏi, không ngừng phấn đấu. Nhờ vào trí thông minh và sự kiên trì, Hưng dần dần xây dựng được sự nghiệp.
Chỉ trong vòng 5 năm, cậu từ một người làm thuê trở thành chủ một chuỗi doanh nghiệp lớn. Tiền tài, địa vị, xe sang – tất cả đều nằm trong tay cậu.
Nhưng dù có tất cả, lòng cậu vẫn thấy trống rỗng. Một năm sau, vào một ngày mưa phùn lạnh lẽo, cậu quyết định quay về quê cũ, mang theo 10 chiếc xe sang, cùng đội ngũ trợ lý, tìm lại người đã từng cưu mang mình.
Về đến ngôi làng xưa, mọi thứ vẫn nghèo nàn như cũ. Hỏi thăm mãi, Hưng mới tìm thấy ông lão, giờ đây đã già yếu, sống lủi thủi trong một túp lều tạm bợ.
Nhìn thấy người cha nuôi ngày nào, Hưng quỳ xuống, nước mắt rơi không ngừng.
-
“Ông ơi, con sai rồi! Con đã quên mất rằng, dù con có tất cả nhưng nếu không có ông, con không có ngày hôm nay.”
Ông lão nhìn Hưng, đôi mắt già nua ánh lên niềm vui lẫn xúc động. Ông chỉ mỉm cười:
-
“Con đã về, vậy là tốt rồi.”
Hưng lập tức đón ông về biệt thự sang trọng, thuê người chăm sóc ông chu đáo. Cậu dành những năm tháng còn lại để bù đắp cho ông, để báo đáp ân tình sâu nặng mà ông đã dành cho mình suốt thời thơ ấu.
Cuộc đời là một vòng tuần hoàn của nhân quả. Đừng bao giờ quên đi những người đã từng giúp đỡ mình, bởi không có họ, sẽ không có ta ngày hôm nay.
- Vừa tròn 18t, tôi đã bị é:p lấy chồng gi:à gần 50. Đêm tân hôn phải mặc 5 chiếc quần l:ó::t để trốn, ai ngờ khi chồng lấy ra “của q:u::ý” thì cô háo hức “Anh làm gì tôi thì làm đi”
- Ông bà ngoại mừng đầy tháng cháu phong bì 30 triệu, tối tôi hí hửng lấy ra đếm lại thì tôi quyết định ly hôn luôn, không chấp nhận được kiểu bố mẹ vợ như thế
- Chồng tôi làm ăn rất tốt, lương tháng trên dưới 40 triệu nhưng anh không đưa tiền cho vợ vì sợ tôi ‘vun vén cho nhà ngoại hoặc cho th/ằ/ng khác, ai mà biết được’. Tết này, ngày 28 anh cho tôi 5 triệu bảo để mua sắm rồi ngày 29 đòi lại bằng được không thiếu 1 đồng để …. đi mua quất đào còn lễ lạt tổ tiên, nội ngoại 2 bên thì mặc kệ hết tất cả. Thế là tôi phải muối mặt vay chị dâu 10 triệu để lo liệu cho chu toàn, tránh điều tiếng, mệt người. Ai dè, hôm mùng 1 Tết sang nhà anh chị chúc Tết, tôi mừng tuổi 2 cháu mỗi cháu 50 nghìn mà chị lại lì xì lại con tôi 2 chỉ vàng cùng lời chúc “độc nhất vô nhị” khiến tôi điếng người. Tối đó về, tôi lặng lẽ viết đơn ly hôn…Xem tiếp tại bình luận
- Bố Angela Phương Trinh lên tiếng: Con gái không còn là chính mình, đến khi gia đình biết thì tài sản cũng không còn, mang hết cho ông TCQ rồi