Anh xe ôm trở cô gái lạ về nhà qua đêm giữ đêm mưa gió. Kết quả trở thành chồng tổng giám đốc ….
Tôi là Hoàng, một gã xe ôm công nghệ chạy đêm để kiếm sống. Cuộc sống của tôi chẳng có gì đặc biệt ngoài những chuyến xe lầm lũi trên phố, những cơn gió lạnh len lỏi vào từng thớ thịt giữa đêm khuya và những câu chuyện vụn vặt với khách hàng xa lạ.
Hôm ấy là một đêm mưa tầm tã, tôi đang định tắt app để về nhà thì có một cuốc xe hiện lên. Khách đặt từ một quán bar sang trọng trong khu trung tâm thành phố. Tôi hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn nhận chuyến.
Đến nơi, tôi thấy một cô gái đang đứng chờ dưới mưa, dáng vẻ có phần loạng choạng. Bộ váy đen b;ó s;át của cô ư;ớt đ;ẫm, mái tóc dài rũ xuống khuôn mặt nhợt nhạt. Cô ấy bước lên xe, giọng nói khàn đặc:
“Chở tôi đến bất cứ đâu, miễn là không phải về nhà.”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Làm nghề này, tôi biết có những người chỉ muốn chạy trốn khỏi thực tại. Xe lao đi trong đêm, băng qua những con đường vắng tanh. Mưa vẫn không ngừng rơi.
Khi đi được một đoạn, tôi quay lại nhìn cô gái qua gương chiếu hậu. Cô ấy đang khóc…Xem tiếp tại bình luận
Anh xe ôm trở cô gái lạ về nhà qua đêm giữ đêm mưa gió. Kết quả trở thành chồng tổng giám đốc ….
Tôi là Hoàng, một gã xe ôm công nghệ chạy đêm để kiếm sống. Cuộc sống của tôi chẳng có gì đặc biệt ngoài những chuyến xe lầm lũi trên phố, những cơn gió lạnh len lỏi vào từng thớ thịt giữa đêm khuya và những câu chuyện vụn vặt với khách hàng xa lạ.
Hôm ấy là một đêm mưa tầm tã, tôi đang định tắt app để về nhà thì có một cuốc xe hiện lên. Khách đặt từ một quán bar sang trọng trong khu trung tâm thành phố. Tôi hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn nhận chuyến.
Đến nơi, tôi thấy một cô gái đang đứng chờ dưới mưa, dáng vẻ có phần loạng choạng. Bộ váy đen bó sát của cô ướt đẫm, mái tóc dài rũ xuống khuôn mặt nhợt nhạt. Cô ấy bước lên xe, giọng nói khàn đặc:
“Chở tôi đến bất cứ đâu, miễn là không phải về nhà.”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Làm nghề này, tôi biết có những người chỉ muốn chạy trốn khỏi thực tại. Xe lao đi trong đêm, băng qua những con đường vắng tanh. Mưa vẫn không ngừng rơi.
Khi đi được một đoạn, tôi quay lại nhìn cô gái qua gương chiếu hậu. Cô ấy đang khóc. Không ồn ào, chỉ lặng lẽ.
“Anh có thể dừng lại một lát không?” Cô ấy hỏi, giọng run rẩy.
Tôi tấp xe vào lề đường. Cô gái cúi gằm mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm được không? Tôi không muốn về nhà lúc này…”
Tôi chết sững. Một cô gái lạ, giữa đêm khuya, mưa gió, và một lời đề nghị kỳ lạ. Tôi không phải kẻ háo sắc hay lợi dụng hoàn cảnh, nhưng nhìn đôi mắt tuyệt vọng của cô ấy, tôi không đành lòng.
“Được, nhưng nhà tôi chỉ là một phòng trọ nhỏ, không tiện nghi gì đâu.”
Cô ấy khẽ cười: “Chỉ cần có một góc để tôi tạm trốn khỏi thế giới này là đủ rồi.”
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cô ấy đã biến mất. Tôi có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ rằng có lẽ mọi thứ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong đời.
“Anh Hoàng đúng không? Tôi là Linh. Chúng ta đã gặp nhau vào đêm mưa hôm trước. Anh có thể đến quán cà phê lúc 3 giờ chiều nay không? Tôi muốn gặp anh.”
Linh? Tôi ngỡ ngàng, nhưng vẫn đồng ý.
Khi đến quán cà phê, tôi thấy cô ấy đang ngồi ở một góc khuất, trang phục thanh lịch nhưng đôi mắt vẫn mang chút u buồn. Ngồi xuống đối diện, tôi chưa kịp nói gì thì Linh đã lên tiếng:
“Cảm ơn anh vì đã cho tôi một chỗ trú đêm đó. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã làm điều gì dại dột.”
Tôi nhíu mày: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Cô ấy im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: “Tôi vừa trải qua một cú sốc lớn. Gia đình muốn tôi kết hôn với một người đàn ông mà tôi không yêu chỉ vì lợi ích làm ăn. Đêm đó, tôi đã uống rất nhiều và chỉ muốn chạy trốn. Anh đã giúp tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì… Tôi muốn cảm ơn anh.”
Tôi gãi đầu, cười trừ: “Không có gì đâu, ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như tôi thôi.”
Linh nhìn tôi chăm chú rồi bất ngờ nói: “Anh có muốn đổi đời không?”
Tôi bật cười: “Nếu chỉ cần muốn là đổi được, tôi đã chẳng phải chạy xe ôm đêm hôm thế này.”
Cô ấy nghiêm túc: “Tôi không đùa. Tôi muốn anh làm trợ lý riêng cho tôi.”
Tôi ngẩn người. “Cái gì cơ?”
Linh cười nhẹ: “Tôi là tổng giám đốc một tập đoàn thời trang lớn. Tôi cần một người trung thực, đáng tin cậy bên cạnh. Anh đã chứng minh được điều đó. Anh có dám thử không?”
Tôi như không tin vào tai mình. Một gã xe ôm như tôi… trở thành trợ lý của một tổng giám đốc?
Nhìn ánh mắt kiên định của Linh, tôi biết đây không phải là một trò đùa. Cuối cùng, tôi gật đầu.
Một ngày nọ, trong một buổi tiệc của tập đoàn, có một đối tác lớn cố tình làm khó Linh. Hắn là một gã đàn ông giàu có, nhưng thô lỗ và luôn có ý đồ xấu. Khi hắn cố tình kéo tay Linh, tôi lao đến, không màng hậu quả, đấm thẳng vào mặt hắn. Sự việc khiến cả hội trường chấn động. Tôi tưởng mình sẽ bị đuổi việc, nhưng bất ngờ, Linh nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người và tuyên bố: “Anh ấy là người quan trọng nhất với tôi. Ai đụng đến anh ấy, tức là đụng đến tôi!”
Tôi sững sờ. Linh đã chọn đứng về phía tôi, bất chấp mọi lời dèm pha. Đêm hôm đó, khi chúng tôi ngồi cùng nhau trên tầng thượng tòa nhà công ty, Linh bất ngờ nói:
“Anh Hoàng, anh có biết vì sao tôi chọn anh không?”
Tôi im lặng, chờ cô nói tiếp.
“Vì ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy an toàn. Không ai từng đối xử với tôi như cách anh đã làm. Không vụ lợi, không giả dối. Chỉ là một sự tử tế chân thành. Và đó là điều tôi cần nhất.”
Tim tôi đập loạn nhịp. Linh nhìn tôi, rồi khẽ mỉm cười: “Tôi không muốn mất anh. Anh có thể… trở thành một phần cuộc đời tôi không?”
Tôi ngỡ ngàng, rồi không kiềm chế được nữa, tôi ôm chặt lấy cô ấy.
Từ một gã xe ôm, tôi đã trở thành chồng của tổng giám đốc. Nhưng điều quan trọng nhất, tôi biết mình đã tìm được người phụ nữ của đời mình.
- Xôn xao về diện mạo tuổi 53 của bà Nguyễn Phương Hằng sau hơn 2 năm trong tr/ạ/i gi/am, hiện bà đang ở đâu?
- Tôi là người vợ thứ hai của anh, một người phụ nữ đến sau trong cuộc đời một người đàn ông từng trải, đang chống chọi với căn b;ệ;nh UT gan giai đoạn cuối. Chúng tôi quen nhau vào thời điểm anh gần như không còn tìm thấy hy vọng sống. Vợ cũ m;ất, con cái đã trưởng thành, bận rộn với công việc nên cũng ít khi ở bên chăm sóc. Ngày anh lập di chúc, tôi cảm thấy giấc mơ đổi đời đã cận kề. Anh yêu cầu tôi và luật sư đến bệnh viện. Trong căn phòng bệnh nhỏ bé, trước sự chứng kiến của mọi người, anh tuyên bố sẽ để lại cho tôi căn biệt thự mà anh từng xây dựng với vợ cũ. Lời anh vừa dứt, tôi suýt không tin vào tai mình. Nhưng cuộc đời lại chằng bao giờ dễ dàng đến vậy. Ngày hôm sau, tôi vui mừng mang giấy tờ đến văn phòng công chứng để làm thủ tục sang tên. Ánh mắt của nhân viên văn phòng khi lật giở từng trang giấy tờ có phần khiến tôi thấy lạ, nhưng tôi vẫn tự tin. “Đây là tài sản tôi được thừa hưởng hợp pháp theo di chúc!” – Tôi khẳng định. “Rất tiếc phải thông báo với chị rằng tài sản này đã được chuyển nhượng cách đây hai tháng. Hiện tại, căn biệt thự này không thuộc quyền sở hữu của anh nhà nữa.”Mọi thứ sụp đổ trước mặt tôi lúc này con trai của anh tới đưa ra 1 điều kiện….Đọc tiếp dưới bình luận
- Nguyễn Sin đứng lên v:ạch tr:ần bà Phương Hằng vụ ông Tuệ, làm rõ th:ủ đoạn “đổi trắng thay đen”, có cả tờ A4 có dấu đỏ, bà chủ Đại Nam: Thất vọng về cô quá đấy
- Con trai sang Campuchia xuất khẩu lao động 5 năm, ngày trở về khiến cả làng sửng sốt khi dẫn theo cô gái Tây xinh đẹp đòi cưới gấp. Tưởng mọi chuyện êm đẹp, nào ngờ đêm đầu tiên vang lên tiếng hét thất thanh, tôi vội mở cửa thì đỏ bừng cả mặt…