Thương cô gái ướt mưa anh tài xế , cho đi nhờ một đoạn, không ngờ hôm sau cô lại trả ơn thế này đây… Trời đêm lạnh lẽo, từng cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố. Huy, một tài xế chạy xe dịch vụ, đang trên đường về sau một ngày dài làm việc. Anh đã chạy gần 14 tiếng liên tục, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa đói bụng, chỉ mong về nhà nghỉ ngơi.

Thương cô gái ướt mưa anh tài xế , cho đi nhờ một đoạn, không ngờ hôm sau cô lại trả ơn thế này đây…

Trời đêm lạnh lẽo, từng cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố. Huy, một tài xế chạy xe dịch vụ, đang trên đường về sau một ngày dài làm việc. Anh đã chạy gần 14 tiếng liên tục, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa đói bụng, chỉ mong về nhà nghỉ ngơi.

Đường phố vắng vẻ, ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường phản chiếu những vũng nước. Khi đang lái xe ngang một con hẻm nhỏ, anh bất giác thấy một cô gái đang run rẩy dưới mái hiên, bộ quần áo đã ướt sũng.

Cô gái cúi đầu, hai tay ôm lấy vai, dường như đang rất khổ sở.

Huy thoáng lưỡng lự. Bình thường, anh không hay cho người lạ đi nhờ, nhưng nhìn cô gái có vẻ đáng thương, anh quyết định hạ kính xe xuống, lên tiếng:

— Cô có cần đi nhờ xe không? Trời lạnh thế này đứng ngoài dễ ốm lắm!

Cô gái ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn đề phòng. Nhưng sau vài giây do dự, có lẽ vì không còn lựa chọn nào khác, cô gật đầu và nhanh chóng bước vào xe.

Cô run rẩy, giọng yếu ớt:….Xem tiếp tại bình luận

Trời đêm lạnh lẽo, từng cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố. Huy, một tài xế chạy xe dịch vụ, đang trên đường về sau một ngày dài làm việc. Anh đã chạy gần 14 tiếng liên tục, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa đói bụng, chỉ mong về nhà nghỉ ngơi.

Đường phố vắng vẻ, ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường phản chiếu những vũng nước. Khi đang lái xe ngang một con hẻm nhỏ, anh bất giác thấy một cô gái đang run rẩy dưới mái hiên, bộ quần áo đã ướt sũng.

Cô gái cúi đầu, hai tay ôm lấy vai, dường như đang rất khổ sở.

Huy thoáng lưỡng lự. Bình thường, anh không hay cho người lạ đi nhờ, nhưng nhìn cô gái có vẻ đáng thương, anh quyết định hạ kính xe xuống, lên tiếng:

— Cô có cần đi nhờ xe không? Trời lạnh thế này đứng ngoài dễ ốm lắm!

Cô gái ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn đề phòng. Nhưng sau vài giây do dự, có lẽ vì không còn lựa chọn nào khác, cô gật đầu và nhanh chóng bước vào xe.

Cô run rẩy, giọng yếu ớt:

— Cảm ơn anh… làm phiền anh quá.

Huy bật nhẹ máy sưởi, đồng thời đưa cho cô chiếc khăn giấy khô:

— Không sao, tôi chỉ là không muốn thấy ai phải chịu lạnh giữa trời mưa thế này.

Cô gái cầm lấy, khẽ mỉm cười:

— Anh thật tốt bụng.

Xe lăn bánh chầm chậm.

Huy hỏi:

— Cô cần đi đâu để tôi đưa tới?

Cô gái im lặng một chút rồi nói:

— Anh cứ đưa tôi đến quán cà phê gần nhất là được.

Huy hơi ngạc nhiên. Ai lại ra ngoài lúc trời mưa lớn chỉ để đến một quán cà phê? Nhưng anh không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục lái.

Trong lúc đó, cô gái nhìn anh, rồi bất giác hỏi:

— Anh làm tài xế lâu chưa?

— Cũng hơn hai năm rồi. Trước đây tôi từng làm nhân viên văn phòng nhưng vì một số chuyện nên nghỉ việc. Hiện tại tôi đang tìm công việc mới, nhưng trong thời gian chờ đợi, tôi chạy xe để kiếm sống.

Cô gái mỉm cười nhẹ:

— Anh có vẻ là người chăm chỉ. Vậy anh có muốn làm tài xế riêng không?

Huy bật cười:

— Tất nhiên là muốn! Nhưng ai mà thuê một người như tôi chứ? Tôi thậm chí còn chưa tìm được nơi nào phù hợp.

Cô gái không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Sáng hôm sau, Huy thức dậy sớm, ăn sáng qua loa rồi chỉnh trang lại bộ hồ sơ của mình. Hôm nay anh có một buổi phỏng vấn xin việc làm tài xế riêng cho tổng giám đốc một tập đoàn lớn.

Anh biết có hàng trăm ứng viên khác, nên cũng không hy vọng nhiều, nhưng vẫn muốn thử vận may.

Khi đến nơi, anh được hướng dẫn vào một phòng chờ rộng lớn, có rất nhiều ứng viên khác cũng đang ngồi đợi. Huy thở dài, tự nhủ: Thôi cứ thử xem sao.

Vài phút sau, một thư ký bước vào, cất giọng:

— Mời anh Huy vào phỏng vấn.

Huy hít một hơi sâu, đứng dậy và bước vào phòng họp lớn. Nhưng khi vừa nhìn thấy người ngồi ở ghế chủ tọa, anh sững sờ đến mức không thốt nên lời.

Cô gái tối qua – người anh đã cho đi nhờ xe – đang ngồi đó, trên chiếc ghế dành cho Tổng Giám Đốc!

Cô mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý:

— Chào anh. Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Huy hoàn toàn không thể tin được.

— Cô… cô là Tổng Giám Đốc công ty này?!

Cô gái gật đầu.

— Tôi tên là Khánh An, Tổng Giám Đốc tập đoàn An Khang. Tôi thực ra không hề có ý định ra ngoài đêm qua, nhưng vì một số việc cá nhân nên tôi lỡ chuyến xe và bị mắc mưa.

Huy vẫn chưa hết sốc.

— Vậy tại sao cô lại đề nghị tôi làm tài xế riêng ngay trên xe?

Khánh An cười nhẹ:

— Vì tôi nhìn thấy anh là một người tốt. Và tôi tin những người tốt sẽ làm việc có tâm.

Cô tiếp tục:

— Khi tôi trở về công ty sáng nay, tôi tình cờ thấy hồ sơ của anh trong danh sách ứng viên. Và tôi nghĩ… tại sao không trao cho anh một cơ hội?

Huy cảm thấy như một giấc mơ. Chỉ mới tối qua, anh còn là một tài xế bình thường giúp đỡ một cô gái mắc mưa. Hôm nay, cô ấy lại là người trao cho anh cơ hội thay đổi cuộc đời.

Sau một hồi trầm ngâm, anh mỉm cười:

— Vậy… tôi có được nhận không?

Khánh An nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch:

— Anh nghĩ sao?

Huy được nhận vào làm tài xế riêng cho Khánh An. Trong thời gian làm việc, anh dần hiểu thêm về cô – một nữ giám đốc mạnh mẽ nhưng cũng rất cô đơn vì áp lực công việc.

Còn Khánh An, cô càng ngày càng quý trọng Huy – một người đàn ông chân thành, không nịnh bợ, không vì tiền tài mà thay đổi bản thân.

Những lần chở cô đi công tác, những buổi cà phê sau giờ làm, những cuộc trò chuyện trong xe mỗi ngày… tất cả dần dần khiến trái tim họ xích lại gần nhau hơn.

Một ngày nọ, khi trời lại đổ cơn mưa lớn như đêm đầu tiên họ gặp, Khánh An ngồi ghế sau xe, mỉm cười hỏi:

— Anh có muốn cho em đi nhờ một đoạn nữa không? Nhưng lần này… là đi cùng nhau suốt cuộc đời.

Huy bật cười, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nói:

— Lần này, em sẽ không phải đi nhờ nữa. Vì anh sẽ luôn ở bên em.

Và thế là, một câu chuyện tình đẹp bắt đầu… từ một cơn mưa định mệnh.