Hồng, một cô gái xuất thân bình thường nhưng luôn mơ ước có một cuộc sống giàu sang. Khi gặp Hoàng, một chàng trai nhà giàu nhưng giản dị, cô nhanh chóng yêu anh. Chỉ sau vài tháng hẹn hò, Hoàng cầu hôn và Hồng vui mừng khôn xiết.
Ngày về ra mắt, Hồng rất ấn tượng với căn biệt thự xa hoa của gia đình Hoàng. Tuy nhiên, cô chưa từng thấy mẹ Hoàng xuất hiện. Hoàng giải thích rằng mẹ anh là người giản dị, không thích phô trương. Hồng chỉ cười và nghĩ rằng mình đã nắm chắc cuộc sống sung túc trong tay.
“Em yêu à, mẹ anh rất hiền nhưng hơi khó tính một chút. Anh mong em đối xử tốt với bà nhé,” Hoàng nói.
Hồng nhẹ nhàng cười: “Anh yên tâm, em lúc nào cũng kính trọng người lớn mà.”
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác: Nếu mẹ chồng thật sự giàu có, mình chỉ cần lấy lòng bà ấy là xong.
Sau đám cưới hoành tráng, Hồng và Hoàng về sống trong căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô cùng với mẹ chồng – bà Lan. Điều này khiến Hồng vô cùng ngạc nhiên. Bà Lan trông rất giản dị, ăn mặc như một người bình thường, không có dấu hiệu của sự giàu sang.
Hồng khó chịu ra mặt khi thấy bà Lan không sống trong biệt thự lớn mà lại chọn căn nhà cũ kỹ này. Cô thầm nghĩ: Nếu bà ấy thật sự giàu có, sao lại sống khổ sở thế này?
Một buổi tối, trong bữa cơm gia đình, Hồng buông đũa xuống, thở dài:
“Mẹ ơi, con cứ nghĩ nhà mình giàu có lắm, sao mẹ lại không sống ở biệt thự kia mà lại chọn căn nhà này?”
Bà Lan cười nhẹ, ánh mắt điềm tĩnh:
“Mẹ thích cuộc sống giản dị, con à. Của cải không quan trọng, quan trọng là tình cảm gia đình.”
Hồng nhếch môi cười nhạt, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng khó tả. Cô bắt đầu nghi ngờ về gia tài nhà chồng.
Thời gian trôi qua, Hồng ngày càng tỏ thái độ với mẹ chồng. Cô không còn giữ vẻ hiền dịu mà dần trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn lười biếng, không muốn làm việc nhà. Cô cho rằng mẹ chồng mình nghèo, chẳng có gì đáng để cô tôn trọng.
Một buổi sáng, bà Lan nhẹ nhàng nhắc:
“Hồng à, con có thể phụ mẹ rửa bát được không?”
Hồng nhăn mặt: “Mẹ ơi, thời buổi này ai còn tự rửa bát nữa? Nhà mình không có người giúp việc sao?”
Bà Lan thở dài: “Nhà mình không cần giúp việc đâu con. Tự làm mới thấy quý trọng lao động.”
Hồng chán nản, đứng dậy bỏ đi, để lại mâm bát đầy trên bàn. Bà Lan chỉ lặng lẽ nhìn theo.
Hồng bắt đầu đòi hỏi Hoàng phải chuyển ra ngoài sống, lấy lý do rằng cô không muốn sống trong cảnh thiếu thốn. Nhưng Hoàng là người yêu thương mẹ, anh kiên quyết ở lại. Hồng bực tức, càng ngày càng đối xử tệ hơn với bà Lan.
Một ngày nọ, bà Lan đột ngột ngã bệnh. Hồng tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn lén than thở với bạn rằng cô không muốn chăm sóc mẹ chồng già yếu. Nhưng Hoàng vẫn tận tụy chăm sóc mẹ.
“Anh Hoàng, sao anh cứ phải khổ sở thế? Mẹ anh có phải giàu có gì đâu mà anh cứ làm như bà ấy là vàng bạc không bằng!” Hồng bực tức nói.
Hoàng nghiêm giọng: “Hồng, em nói cái gì vậy? Mẹ anh là mẹ anh, không phải vì giàu hay nghèo mà mình đối xử với mẹ thế nào.”
Hồng cười nhạt: “Anh thật ngốc, nếu mẹ anh giàu, anh có nghĩ em sẽ cư xử khác không?”
Lúc này, bà Lan đột nhiên lên tiếng:
“Vậy nếu mẹ thật sự giàu có thì sao, con Hồng?”
Căn phòng rơi vào im lặng. Bà Lan ngồi dậy, ánh mắt nghiêm nghị:
“Mẹ đã giả nghèo để thử lòng con. Và giờ mẹ đã biết rõ con người thật của con.”
Hồng sững sờ, mặt tái mét. Bà Lan tiếp tục: “Gia sản này là của Hoàng, nhưng ta muốn biết con có thật lòng với con trai ta không. Rất tiếc, con đã làm ta thất vọng.”
Sau khi sự thật bị phơi bày, Hoàng đau lòng nhận ra con người thật của Hồng. Anh quyết định ly hôn, dù Hồng khóc lóc van xin.
“Anh Hoàng, em sai rồi, cho em một cơ hội đi!” Hồng nức nở.
Hoàng lắc đầu: “Em không sai với anh, mà sai với chính bản thân mình. Lòng tham đã khiến em đánh mất tất cả.”
Cô không thể tin rằng giấc mơ giàu sang của mình lại sụp đổ trong phút chốc.
Hồng rời khỏi căn biệt thự với hai bàn tay trắng. Trong khi đó, Hoàng sau này tìm được một người phụ nữ thật lòng yêu anh. Còn bà Lan, bà tiếp tục sống cuộc đời giản dị nhưng hạnh phúc, bởi bà đã tìm được một người con dâu thật sự xứng đáng.
Câu chuyện là một bài học sâu sắc về lòng tham và đạo đức. Không phải giàu sang hay nghèo khó quyết định giá trị con người, mà chính cách đối xử với nhau mới là điều đáng trân trọng nhất.
- Bố tôi năm nay 65 t:u:ổi, cái t:u:ổi mà người ta thường nói là đã bước sang bên kia sườn dốc cuộc đời, mấy chị em tôi ngưỡng mộ ông vô cùng, gia đình nghèo khổ bao năm một tay ông gánh vác, đến lúc đỡ khó khăn hơn chút thì ông l::én l;út giấ:;u mẹ tôi đi ng::oại tì;;nh, tôi sôi m:;áu quyết rình đến cùng theo đi nhà ngh::ỉ, khi cánh cửa phòng bật mở, sự thật đậ:;p vào mắt thì chao ôi trước mắt tôi chính là…
- Tôi là một cô gái quê, mới chân ướt chân ráo lên thành phố kiếm sống. Công việc đầu tiên của tôi là phục vụ tại một quán hát sang trọng, nơi ánh đèn rực rỡ che lấp đi những mảng tối của cuộc đời. Tại đây, tôi gặp ông chủ quán – một người đàn ông đã ngoài 70
- Chai nước lọc để trong xe ô tô cũng có thể ‘lấy mạng tài xế’ vì lý do này
- Cưới vợ được ba năm, tôi luôn cố gắng xây dựng một gia đình hòa thuận, êm ấm. Nhưng từ khi vợ sinh con đầu lòng, mọi chuyện bắt đầu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đặc biệt là khi mẹ vợ lên thành phố để chăm con gái ở cữ. Ban đầu, tôi nghĩ mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng sự xuất hiện của bà khiến tôi cảm thấy ng:ột ng:ạt trong chính ngôi nhà của mình. Mẹ vợ vốn kỹ tính, lại luôn tỏ ra là người nắm quyền trong gia đình, từ việc chăm cháu đến cách bài trí nhà cửa. Tôi nhiều lần nhắc khéo bà về quê để bà nội lên phụ giúp, nhưng bà chỉ cười nhạt: -Nhà con gái tôi, tôi ở. Những lời nói đó cứ như những c:ú đ::ấm vào lòng tự tôn của tôi. Đỉnh điểm, trong một phút không kiềm chế được, tôi quyết định đưa bà về quê. Nhưng chỉ một ngày sau, khi đang bận rộn ở cơ quan, tôi nhận được một cuộc gọi từ vợ khiến cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình…